Type: linhnguyen_87
Buổi tối ở huyện Vân không rực rỡ đèn đuốc như ở thành phố A, nếu ở thànhphố A thì giờ này là lúc đèn hoa lộng lẫy, màn đêm không ngủ, nơi phồnhoa nhộn nhịp.
Số tiền trong ví của Ninh Nhiễm Thanh chẳng đủ đểmua một cốc sữa đậu nành, giờ quán lại vắng khách, cô cứ ngồi thế nàyđúng là xấu hổ.
Di động sắp hết điện, Ninh Nhiễm Thanh mặt dàyhỏi cô bé phục vụ có thể sạch hộ cơ chút điện không, cô bé vui vẻ đồngý. Sau khi sạc điện cô tiếp tục ngồi bên bàn, thi thoảng đưa mắt nhìnhết người này đến người khác tình cờ bước ngang qua quán.
NinhNhiễm Thanh nhớ tại lần cô bỏ nhà ra đi hồi nhỏ, khi ấy Ninh Bối Bối vừa chuyển đến nhà, cô chạy đi hỏi cha có phải ông chỉ cần Ninh Bối Bốikhông cần cô nữa không, ông bèn ôm cô: “Cha yêu Thanh Thanh nhất.”
Cô lại đi hỏi chị gái, chị liền nói với cô: “Chị chỉ có một cô em gái là em thôi.”
Tuy nhiên họ vẫn đối xử tốt với Ninh Bối Bối, dù là cha hay chị gái, cô ích kỉ ngang ngược chỉ muốn họ yêu mình cô mà thôi.
Cô bảo chị gái đừng nói chuyện với Ninh Bối Bối, nhưng chị vẫn nói chuyện với Ninh Bối Bối.
Vì thế mà cô bỏ nhà ra đi, đó đúng là một hành động ngây thơ ngu ngốc, côôm con rùa đen nuôi trong nhà mà không mang tiền theo, cuối cùng khi chị gái tìm thấy cô, cô đã đói lả cả người…
Ninh Nhiễm Thanh lau nước mắt đã chảy ra khỏi khóe mắt cô tự bao giờ, khóe môi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-sinh-y-dong/81341/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.