Type: Thùy Miên Văn phòng cực kì yên tĩnh, Ninh Nhiễm Thanh đưa mắt nhìn Hà Lập Đông, dường như Hà Lập Đông vẫn bối rối vấn đề chọn lựa khó khăn này, anh ta ômmặt, ngón giữa và ngón áp út liên tục day huyệt thái dương. Thếnào là tín nhiệm? Một giảng viên môn “Luật hôn nhân” thời đại học củaNinh Nhiễm Thanh từng nói: “Sự tín nhiệm giữa hai vợ chồng là tài sảnquan trọng nhất của gia đình.” Loại tài sản đặc biệt này có thể tích lũy theo năm tháng tựa như tiền bạc, mà cũng có thể trôi theo thời gian hệt như cát chảy. Vế trước là hạnh phúc, vế sau là bi ai. Ninh Nhiễm Thanh lẳng lặng nhìn chằm chằm vào Hà Lập Đông, thấy mãi mà anh takhông chịu trả lời, không khỏi nói: “Tổng giám đốc Hà, anh nói gì đichứ, anh kết hôn với chị Liêu Sơ Thu hơn mười năm, chẳng lẽ còn khôngbiết chị ấy là người thế nào?” “Tôi tin cô ấy.” Cuối cùng Hà LậpĐông chầm chậm ngẩng đầu, mười ngón tay đan vào nhau, để lộ ra một phầnống tay áo sơ mi màu xanh lam sẫm với khuy măng sét bên trong áo vesttrông cực kì nổi bật. Ba lần gặp Hà Lập Đông, Ninh Nhiễm Thanh đều thấy anh ta mặc áo sơ mi màu xanh lam. Theo Tâm lý học, tính cách của một người cũng thể hiện qua màu sắc mà anh ta yêu thích, ví dụ như đàn ông thích màu xanh lam thường khá điềm tĩnh lý trí và cẩn trọng. Tuy nhiên những người cẩn trọng thái quá đều không dễ dàng tin tưởng người khác, bởi vậy Ninh Nhiễm Thanh thực sự không biếtsự tin tưởng trong lời của Hà Lập Đông là thật hay giả? “Tôi tincô ấy.” Hà Lập Đông nhắc lại, ngẩng đầu nhìn Giang Hành Chi, giọng điệukiên định hơn lần trước một chút. “Thu Tử chắc chắn không giết Lâm Lâm,tính cô ấy hiền lành lương thiện, đến cá còn không dám giết thì sao cóthể giết người được cơ chứ.” Ninh Nhiễm Thanh nghe Hà Lập Đôngnói rằng Liêu Sơ Thu “hiền lành lương thiện”, luôn thấy có gì đó mỉamai, hiền lành lương thiện thì đã sao, cũng chẳng bằng trẻ tuổi xinh đẹp và cảm giác mới mẻ, đúng không? “Thế thì chưa chắc, người hiềnlành một khi lên cơn nóng giận hoặc tích tụ căm phẫn… cũng có khả năngnảy sinh giục vọng giết người, tâm lý của phụ nữ có hôn nhân không hạnhphúc có thể như vậy đấy…” Nói đến đây, Giang Hành Chi chỉ vào ngực mình, ý là chuyện gì cũng có thể xảy ra. Mặt Hà Lập Đông tối sầm: “Ý của luật sư Giang là gì?” “Làm một phép so sánh thôi, nếu thật sự ra tòa, những điều tôi vừa nói có khả năng chính là lời buộc tội từ phía Viện kiểm sát.” Hà Lập Đông tái mặt, lát sau mới nói: “Thu Tử hoàn toàn không có vấn đề tâm lý, tôi cam đoan…” <!--Ambient video inpage desktop--> “Được, tôi biết rồi.” Giang Hành Chi hờ hững nói với Hà Lập Đông, “Tôi nhận vụ này, có bất cứ thông tin gì tôi sẽ để trợ lý thông báo cho tổng giámđốc Hà.” Hà Lập Đông đứng dậy cáo từ, dáng vẻ luôn có gì đó mệt mỏi u uất. Sau khi Hà Lập Đông rời đi, Ninh Nhiễm Thanh nhìn Tần Hữu Sinh cảm khái: “Nuôi tình nhân chẳng bao giờ có kết cục tốt…” Tần Hữu Sinh đưa tay xoa đầu cô: “Vậy nên anh chỉ nuôi một mình em thôi.” Ninh Nhiễm Thanh níu lấy cánh tay anh: “Bao giờ em có tiền em sẽ nuôi anh.” “Ninh tiểu thư vẫn muốn ở lại tham quan phòng làm việc của tại hạ à?” GiangHành Chi đã ngồi xuống ghế, đột nhiên mở miệng nói, giọng vẫn bình thảnung dung mà lại như xen lẫn cả sự khinh thường và chế giễu. Ninh Nhiễm Thanh trợn tròn mắt, đặt cốc trà xuống rồi nói với Tần Hữu Sinh: “Em còn chưa thấy phòng làm việc của anh đấy nhé.” Mắt Tần Hữu Sinh cong cong: “Có ai ngăn cản em đâu nào?” Khi vào phòng làm việc của Tần Hữu Sinh, Ninh Nhiễm Thanh chẳng ngại ainữa, nghênh ngang ngồi trên ghế của anh xoay mấy vòng: “Bao giờ em mớicó phòng làm việc như thế này nhỉ.” Dứt lời, cô lại đo thử bàn làm việccủa anh: “Bàn làm việc của em còn không lớn bằng một nửa của anh.” “Tài cán chẳng bao nhiêu nhưng ảo tưởng thì vô cùng.” Tần Hữu Sinh khoanhtay đứng bên bức tường lớn bằng kính, đôi mắt đẹp thấp thoáng nét cười,khóe miệng cong lên khiến lòng người xao động. Ninh Nhiễm Thanhquay đầu đi nơi khác, nói với anh bằng những ngôn từ đầy chí hướng caoxa: “Một ngày nào đó em cũng phải có phòng làm việc riêng ở tòa nhà VũĐạt, người nào gặp em cũng phải chào một tiếng luật sư Ninh.” Tần Hữu Sinh chắp tay với cô: “Luật sư Ninh, kẻ hèn này xin ra mắt.” Ninh Nhiễm Thanh nâng tay đáp lễ, đang định đối đáp với anh thêm vài câu thì đột nhiên có tiếng gõ cửa truyển vào, cô vội ngoan ngoãn ngồi yên trênbàn làm việc. “Vào đi.” Tần Hữu Sinh nói với người bên ngoài. Người gõ cửa vào là Lại Thư Khiết, tay cầm một tập tài liệu, mỉm cười đúngmực: “Thầy ơi, tập tài liệu này là hợp đồng tranh chấp xây dựng DiViên.” Ninh Nhiễm Thanh chống cằm, lẳng lặng theo dõi diễn biến sự việc. Tần Hữu Sinh thoáng sững người, nói với Lại Thư Khiết: “Xin lỗi, tôi quênkhông nói rõ, em chuyển những công việc có liên quan đến tôi mà em đangđảm nhận sang cho A Thấm trước đã.” Lại Thư Khiết gật đầu, thoáng nhìn Tần Hữu Sinh rồi lại liếc nhìn Ninh Nhiễm Thanh, không biết nên tự tay đưa tài liệu cho anh hay đặt thẳng lên bàn, cô ta do dự một lúc rồi đi tới bàn làm việc đặt tài liệu lên bàn, cũng vừa khéo là trước mặtNinh Nhiễm Thanh. Ninh Nhiễm Thanh nâng mắt nhìn cô ta. Lại Thư Khiết mỉm cười với cô, sau đó nhìn cô nói: “Thầy ơi, thầy không giới thiệu bọn em với nhau sao?” “À, cô ấy hả.” Tần Hữu Sinh chợt nở nụ cười, cũng quay ra nhìn Ninh NhiễmThanh, cả người toát lên phong thái ung dung tuấn nhã, tựa như trăngsáng trên cao, khó mà diễn tả thành lời, “Nếu em còn gọi tôi là thầy,vậy cô ấy chính là cô của em.” Tay phải Ninh Nhiễm Thanh chống cằm, tay trái vẫy vẫy tay với Lại Thư Khiết mấy cái, y như một con mèo cầu tài: “Hi, xin chào.” Lại Thư Khiết: “Chào…” Điều mà Ninh Nhiễm Thanh thích nhất ở Tần Hữu Sinh, đó là anh luôn khiến cô mở mày mở mặt bất cứ lúc nào, ví dụ như lúc này. Sau khi Lại Thư Khiết rời đi, Ninh Nhiễm Thanh cũng phải về văn phòng luậtsư Vạn Chính, lúc cô đứng lên khỏi ghế của đại luật sư, lại bị Tần HữuSinh trêu chọc: “Sao không hưởng thụ thêm chút nữa rồi về?” Ninh Nhiễm Thanh còn đang nghĩ về chuyện của Liêu Sơ Thu: “Luật sư Giang sẽ tranh tụng vụ án của Liêu Sơ Thu như thế nào nhỉ?” “Khi nãy Hành Chi hỏi Hà Lập Đông như vậy chỉ để thăm dò thôi, tranh tụng vụ này thế nào còn phải xem Hành Chi có tin lời khai của Liêu Sơ Thu haykhông.” Ninh Nhiễm Thanh gật đầu: “Đúng là vậy… Thầy Tần, nếu là thầy, thầy có chọn tin tưởng đương sự của mình không?” “Ở tình huống bình thường thì anh sẽ tin.” Tần Hữu Sinh nhìn ra ngoài cửasổ, đứng trên tầng sáu mươi phóng tầm mắt ra xa có thể nhìn thấy toàn bộ phong cảnh của thành phố, có điều nhìn quá lâu, nhất định sẽ thấy hoang mang mờ mịt. “Khi ở Anh, anh từng gặp phải một vụ án thế này,một cậu bé người bản địa sát hại người anh em thân thiết nhất của mình,bị đưa ra xét xử trước tòa, cậu ta không thừa nhận hành vi giết người,mà toàn bộ bằng chứng đều nhằm vào cậu ta.” “Sau đó thì sao?” “Xét xử rất nhiều lần, vì không đủ bằng chứng nên phải thả cậu ta về.” TầnHữu Sinh nhìn Ninh Nhiễm Thanh, “Khi ấy anh chính là luật sư bào chữacho cậu ta, tuy nhiên sau đó phát hiện được cậu ta đúng là kẻ sát nhân,không những giết người mà còn phanh thây.” Ninh Nhiễm Thanh: “…” “Sợ rồi à?” “Không ạ.” Ninh Nhiễm Thanh không rõ đây có phải nguyên nhân khiến Tần HữuSinh chỉ nhận các vụ án kinh tế hay không, nhìn khuôn mặt dịu dàng thânthiết của anh lúc này, cô có thể thấy được chút gì đó hoang mang mờ mịt, trái tim chợt đau nhức xót xa. Cô níu lấy cánh tay anh: “Anh làluật sư chứ đâu phải Kiểm sát viên, nếu phía Viện kiểm sát có đầy đủbằng chứng thì anh đã không thể tìm ra sơ hở…” Ninh Nhiễm Thanh vừa nóixong thì đã được Tần Hữu Sinh ôm vào lòng. “Qua đợt này anh sẽđích thân hướng dẫn em, nghề này quá dễ lầm đường lạc lối, con đường màanh đã từng rẽ nhầm, anh sẽ không để em đi vào lần nữa.” Nói xong TầnHữu Sinh mỉm cười, “Nếu em thực sự quan tâm đến chuyện của Liêu Sơ Thu,khi nào Hành Chi gặp Liêu Sơ Thu để lấy bằng chứng, anh sẽ bảo cậu ấydẫn em đi cùng.” “Thôi thôi, anh ta ghét em thế cơ mà…” Ninh Nhiễm Thanh xua xua tay. Ánh mắt Tần Hữu Sinh đong đầy nét cười: “Tính cậu ấy là vậy đấy. Ngày trước anh du học ở nước ngoài với cậu ấy, anh cũng không chịu nổi cái tínhđó.” Giang Hành Chi không chỉ có tính cách đáng ghét, mà kỹ thuật đánh tennis cũng đáng ghét y như con người anh ta. Cuối tuần, Tần Hữu Sinh dẫn cô đi chơi tennis cùng với Giang Hành Chi, tớilượt cô đấu tay đôi với anh ta, anh ta phát ba trái bóng, cô chẳng đỡnổi trái nào. Vì quá bẽ mặt, Ninh Nhiễm Thanh quăng vợt không chơi nữa. Giang Hành Chi đã gặp Liêu Sơ Thu rồi, cũng ký kết xong hợp đồng ủy thác,những thông tin có thể tìm hiểu được, anh ta cũng đã nắm rõ. Ninh Nhiễm Thanh muốn hỏi thăm một số thông tin về Liêu Sơ Thu từ Giang Hành Chi, nịnh bợ suốt một tuần mà vẫn cứ phải thất vọng, chỉ một câu “Không thể tiết lộ” của anh ta liền khiến cô nghẹn họng. Ninh NhiễmThanh ngồi trên ghế đá xem Giang Hành Chi và Tần Hữu Sinh đánh tennis,hai người đàn ông một trắng một vàng, đôi bên đánh ngang tay, thể hiệnkỹ thuật đánh bóng đầy điêu luyện, người kia phát bóng uyển chuyển hoamỹ, người này đánh bật ngược lại vang dội, lát sau lại là một pha bỏnhỏ… khiến cô nhìn hoa cả mắt. Kết quả của trận đấu đó là Tần Hữu Sinh hơn một điểm nên giành chiến thắng, Ninh Nhiễm Thanh đứng dậy hoan hô, phấn khởi tới mức muốn nhào vào người anh: “Tuyệt quá! Tuyệt quá!” Giang Hành Chi liếc mắt nhìn đôi nam nữ này, khóe môi hơi nhếch lên vô tình để lộ ý muốn chế nhạo của anh ta. Tần Hữu Sinh vỗ vỗ lưng cô: “Được rồi được rồi, chúng ta khiêm tốn một chút.” Ninh Nhiễm Thanh đưa nước cho anh, Giang Hành Chi không có cô bạn gái nào“Phục vụ chu đáo như thế”, đành tự lấy một chai nước trên băng ghế đểuống. Đúng lúc ấy, tiếng chuông điện thoại vang lên. Giang HànhChi nhận điện, bình tĩnh nghe đầu bên kia nói xong rồi mới đáp: “Thế này đi, bây giờ em đưa đến cho tôi, tôi đang ở câu lạc bộ Khái Lực trênđường Hà Nhất, khi nào em tới thì gọi điện cho tôi.” “Ai thế?” Giang Hành Chi ngắt máy, Tần Hữu Sinh thuận miệng hỏi. “À, chính là cô thực tập sinh bị người ta nhét sang chỗ tôi.” Nói tới đây,Giang Hành Chi cúi người nhặt một quả bóng lên, nâng vợt phát bóng sangsân đối diện. “Bịch” một tiếng, bóng nảy trên mặt đất rồi lăn tròn. Ninh Nhiễm Thanh biết những lời đầy mỉa mai này nói cho ai nghe. Đúng thếđấy, cô vừa hẹp hòi lại hay ghen tuông, nhưng đây chẳng phải quyền lợimà bạn gái nên có hay sao? Có phải thời cổ đại đâu mà ghen tuôngcũng là phạm pháp. Cô không ngờ Tần Hữu Sinh lại âm thầm chuyển Lại ThưKhiết cho Giang Hành Chi, nghĩ đến điều này, cô thấy mình ngày càng yêuanh hơn. Cô đang định ngồi xuống nghỉ ngơi thì bị Tần Hữu Sinh kéo lên: “Nào, anh với em luyện tập xem sao.” Lúc đánh bóng với Giang Hành Chi, Ninh Nhiễm Thanh chẳng đỡ nổi một trái,nhưng khi chơi với Tần Hữu Sinh, gần như trái nào cô cũng đỡ được, sauba bốn hiệp đấu, lòng tự tin của cô tăng vọt, liên tục ra sức, cuối cùng đỡ được hai cú đầy uy lực của anh, cô phấn khởi tới mức nhảy tưng tưng. Cái sự chơi bóng này đúng là gặp mạnh thì mạnh, gặp yếu thì yếu mà. Giang Hành Chi nhìn chằm chằm vào đôi nam nữ đang chơi bóng phía trước, không khỏi mỉm cười. Người ta thường nói niềm vui sẽ lây truyền, vậy niềm vui hiện tại của anh được lây truyền từ ai? Ninh Nhiễm Thanh ư? Giang Hành Chi chợt thấy đồng cảm với chính mình, có lẽ gần đây chẳng có mấy chuyện khiến anh ta vui vẻ. Lại Thư Khiết tới đây là để đưa hồ sơ cho Giang Hành Chi, khi cô ta tới, ba người đã chơi gần mệt rồi. Sau khi chơi thể thao xong, Ninh Nhiễm Thanh bắt đầu thấy mỏi tay mỏi chânmỏi cổ, cô ngồi bóp chân bên cạnh Tần Hữu Sinh. Ở gần đó, Giang Hành Chi đang lật xem hồ sơ mà Lại Thư Khiết đưa tới, thuận miệng hỏi cô ta:“Muốn chơi một hiệp không?” “Thầy đang đùa em ạ, thầy cũng không xem em đang đi giầy gì.” Lại Thư Khiết cười nói. Giang Hành Chi liếc nhìn đôi giày cao gót dưới chân Lại Thư Khiết: “Xin lỗi.” Bữa tối bốn người ăn cùng nhau, nhân viên phục vụ khéo léo sắp xếp cho họmột gian phòng riêng dành cho hai đôi tình nhân. Từ khi vụ án Liêu SơThu chuyển sang cho Giang Hành Chi, Lại Thư Khiết cũng tham gia theo, hồ sơ cô ta vừa mang tới chính là tư liệu mà cô ta vừa mượn chép từ tòaán. Lại Thư Khiết là một học trò ham học, trước khi đồ ăn được bưng lêncòn đặt câu hỏi cho Giang Hành Chi. Dù Giang Hành Chi khá khó tính, song về cơ bản thì vẫn kiên nhẫn giải đáp cho Lại Thư Khiết. “Thầyơi, hôm nay em đã hỏi không ít người thường giao thiệp với Liêu Sơ Thu,đồng nghiệp ở bệnh viện trung tâm, hàng xóm cũ, bọn họ đều chấp nhận ratòa nói về cách sống của cô ta.” Lại Thư Khiết bắt đầu nói tới chuyệncủa Liêu Sơ Thu. Giang Hành Chi thản nhiên ngắt lời Lại Thư Khiết: “Nói quá nhiều về vụ án lúc ăn cơm sẽ dẫn đến tình trạng khó tiêu.” “Em xin lỗi.” Lại Thư Khiết cười nhận lỗi, vẻ mặt hơi hụt hẫng. “Thấy đi theo luật sư Tần vẫn tốt hơn đúng không?” Giang Hành Chi chợt cười như có như không mà hỏi như vậy. “Thầy nghiêm mới có trò giỏi.” Tần Hữu Sinh bị trúng đạn vội nói, “Tôi cũng chỉ dạy được người lười thôi.” Châu Yến không phụ trách vụ án của Liêu Sơ Thu nữa, mọi chuyện về Liêu SơThu hoàn toàn không còn liên quan tới Ninh Nhiễm Thanh, tuy nhiên cô vẫn không khỏi lo lắng: “Cảnh sát đã điều tra bạn trai cũ của Dương Lâm Lâm chưa, dạo trước em từng xem được bản tin Dương Lâm Lâm bị bạn trai cũhành hung trên ti vi…” “Dương Lâm Lâm không có bạn trai cũ.”Giang Hành Chi đặt tài liệu trong tay xuống, “Ngoài ra, Ninh tiểu thưcần phải hiểu rằng tôi là luật sư, không phải Kiểm sát viên, nếu cô muốn cung cấp bằng chứng thì nên tới Viện kiểm sát.” Ninh Nhiễm Thanh mắng Giang Hành Chi với Tần Hữu Sinh một hồi, mắng xong mới hỏi anh: “Em đã làm gì sai chứ?” Tần Hữu Sinh an ủi cô: “Tuần sau sẽ mở phiên tòa sơ thẩm, nếu em thực sựquan tâm thì lúc đó anh sẽ dẫn em tới dự thính, tiện thể học hỏi kinhnghiệm.” Chẳng bao lâu sau, vụ án của Liêu Sơ Thu mở phiên tòa sơ thẩm, xét xử tại phòng xử án số 2 thuộc Tòa án trung cấp của thành phốA. Chín giờ sáng, Ninh Nhiễm Thanh theo Tần Hữu Sinh tới phòng xử án số 2 thuộc Tòa án trung cấp, còn chưa đi tới chỗ ngồi dự thính, côđã liếc thấy Hà Lập Đông có mặt ở đây. Hôm nay Hà Lập Đông mặcmột chiếc áo sơ mi màu xanh lam, màu sắc quần áo giống y như bầu trờihôm nay – âm u tới mức khiến người ta bực bội. Không hiểu saoNinh Nhiễm Thanh rất ác cảm với Hà Lập Đông, môi mỏng bạc tình, ánh mắtlạnh băng, loại đàn ông toan tính như vậy mà cũng có tình cảm chân thành ư? Ninh Nhiễm Thanh đi về phía Hà Lập Đông: “Tổng giảm đốc Hà.” Hà Lập Đông ngẩng đầu nhìn cô và Tần Hữu Sinh: “Cảm ơn luật sư Tần và luật sư Tiểu Ninh đã quan tâm, còn dành thời gian tới dự phiên tòa sơ thẩmcủa Thu Tử.” Ninh Nhiễm Thanh ngồi xuống cạnh Hà Lập Đông: “Tổnggiám đốc Hà cũng vậy đấy thôi, đã ly hôn với chị Liêu rồi mà vẫn quantâm tới chị ấy thế này.” Hà Lập Đông mím môi, nhìn về phía ghế bị cáo*, dáng vẻ như thể đang đợi Liêu Sơ Thu bước ra. * Ở Việt Nam chúng ta gọi vị trí bị cáo đứng khi xét xử trước tòa là Vành móng ngựa, cũng thiết kế chỗ này giống Vành móng ngựa. Nhưng ở TrungQuốc và nhiều nước trên thế giới nơi bị cáo đứng khi xét xử được gọi là“Ghế bị cáo”, tùy thuộc vào tình ình của mỗi nước mà “ghế bị cáo” đượcthiết kế khác nhau. Giống như ngày này của mười năm trước, anh ta ngồi trên sofa ở tiệm chụp ảnh đợi Liêu Sơ Thu bước ra, khi ấy haingười đều rất bận rộn, hình như lúc kết hôn cũng chỉ tới Cục dân chínhđóng hai cái dấu là xong. Anh ta dẫn Liêu Sơ Thu tới tiệm chụpảnh cuối phố chụp một tấm ảnh cưới, hôm ấy nét mặt của Liêu Sơ Thu rấtđỗi dịu dàng. Lúc này đây anh ta bỗng nhớ lại những tháng năm hai ngườiđã cùng nắm tay nhau bước qua, dù bầu không khí ngày xưa đã trở nên cũkỹ ẩm thấp, song vẫn còn đọng lại những ngọt ngào đã bị thời gian chelấp. Hà Lập Đông chỉ thấy mắt hơi ươn ướt, anh ta đưa tay sờ lênkhóe mắt, ở đó không có nước mắt, vẫn khô khốc, vậy mà lại đau đến xótxa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]