Ánh mắt mờ mịt của Ninh Nhiễm Thanh lập tức trong sáng như cũ, cô chớp mắtđể giấu đu sự bối rối nhưng vẫn một mực im lặng, không ai biết một giâysau cô sẽ rời đi hay không rời đi, hay là rời đi thật nhanh…
Bấygiờ không biết ai bật đèn, cả căn phòng bừng sáng, Ninh Nhiễm Thanh nhìn họ, toàn là những gương mặt lạ lẫm, cô bất giác thở phào, may mà TầnHữu Sinh không có ở đây.
Người đàn ông ngồi chính giữa ho nhẹ, tình cảnh chợt như biến thành một buổi hội thẩm.
Cô gái đứng bên bàn nước này có gương mặt trái xoan hoàn mỹ, làn da trắngnhư tuyết, có nét bụ bẫm ngây thơ, mắt sâu, sống mũi khá cao, trông vừaxinh đẹp lại vừa đoan trang, đôi môi cũng duyên dáng vô cùng, tuy nhiênlúc này đôi môi ấy đang mím chặt. Dưới ánh đèn, đôi mắt cô đẹp tựa saosa, sáng trong lấp lánh mà ngây ngô ướt ắt... trông đáng yêu đến lạ.
Cô gái này - Giang Hành Chi từng gặp mấy lần, lần gặp này cũng là lần màanh ta có ấn tượng tốt nhất về cô, đúng là sự xấu hổ của cô có thể nhânlên sự đồng cảm trong lòng anh ta, khiến cô cũng bớt đáng ghét phần nào.
Khi Ninh Nhiễm Thanh đã xấu hổ tới mức không thể xấu hổ hơn được nữa, côcúi đầu nhìn chiếc micro và ly rượu trong tay mình, chầm chậm cúi ngườiđặt mấy thứ ấy về chỗ cũ, đang định chuồn thẳng thì cửa phòng bỗng dưngđược mở ra, một người đàn ông cao lớn bước vào.
Là Tần Hữu Sinh.
Ông trời thương cô thật đấy, vào lúc này rồi mà còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-sinh-y-dong/81329/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.