Type: Thanh Hà
Trước khi Ninh Nhiễm Thanh từ bệnh viện ra về, bác sỹ hẹn gặp Tô Niệm để nóivề bệnh tình của Phó Cảnh Nhiên. Sau khi Tô Niệm ra ngoài, hai ngườingồi trên ghế đá ở vườn hoa dưới tòa nhà khu nội trú, cùng uống hai cốccà phê nóng.
Quá nửa công trình ở San Francisco đều được xâydựng theo kiểu kiến trúc Victoria, dù là nhà ở hay bệnh viện, từ mộtviên gạch một hòn đá, đến chiếc chuông lớn cổ xưa, trụ đứng hình tròn,các bức phù điêu tráng men hoa văn… Phong cách kiến trúc tinh tế màtrang nghiêm, bấy giờ nắng nhàn nhạt chiếu lên mái nhà, có sự ấm áp vàyên tĩnh đầy khác lạ của ngày đông.
Bên hương cà phê thơm nồng, Ninh Nhiễm Thanh hỏi Tô Niệm: “Cô có dự tính gì cho tương lai không?”
“Dự tính cái gì được chứ, cứ thế mà sống thôi, công ty của cha nằm trongtay tôi, hơn một vạn người trông chờ vào tôi, dù rất muốn buông xuôi tất cả để đi đây đi đó, nhưng tôi vẫn phải gắng sức để bảo vệ công ty.” Nói xong Tô Niệm mỉm cười, ánh nắng mỏng manh phủ một lớp vàng óng ánh lên khuôn mặt cô ấy, đường nét kiên cường, nửa mặt bên tuyệt đẹp, “Mọichuyện trên thế gian này đúng là có mất ắt có được.”
“Cố lên.” Ninh Nhiễm Thanh chẳng biết nói gì với Tô Niệm, chỉ nói một câu cổ vũ đơn giản nhất thế này thôi.
Gần đó có một nhóm bạn nhỏ mặc quần áo bệnh nhân đang chơi trò chơi, tiếngcười nói giòn tan, ánh nắng trên cao như nhảy nhót theo bước chân đùavui của các em, đáng yêu là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-sinh-y-dong/1845896/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.