Type: linhnguyen_87
Khác với anh đèn lập lánh đủ mọi màu sắc ở quầy bar, ở lô ghế cách hai khúccua, nơi Ninh Nhiễm Thanh ngồi là nơi tối tăm nhất quán bar, trong không khí mơ màng của quán bar thoang thoảng hương rượu. Phó Cảnh Nhiên ngồiđối diện với cô, gương mặt mờ mờ không rõ, nhưng đôi mắt lại đen sâuthăm thẳm, thấp thoáng ánh lệ.
“Đúng thế, đáng đời tôi.” Phó Cảnh Nhiên tự giễu, rì rầm nói.
Ninh Nhiễm Thanh luôn thích xát muối vào vết thương của người khác, tuynhiên chẳng rõ có phải vì Phó Cảnh Nhiên trước mặt cô đây đã mất hồn mất vía hay không, nhất thời Ninh Nhiễm Thanh không biết nên nói sao chophải. Trong xã hội này, chẳng ai thông minh cao quý hơn ai, có khi hômnay cô cười nhạo Phó Cảnh Nhiên, ngày mai cô cũng bị người ta cười nhạolại ấy chứ.
Mà Phó Cảnh Nhiên nói anh ta đã nhận ra Tô Khả khôngphải Tô Niệm từ lâu rồi, vậy tức là ban đầu anh ta cũng không biết? Kếtcục này có khác chi mấy bộ phim truyền hình cũ của thập niên 80, tạo hóa trêu ngươi?
Ninh Nhiễm Thanh không nói lên nhìn nhận của bảnthân về việc này nữa. Có lẽ sợ cô lại gây rắc rối, Tần Hữu Sinh bảongười phục vụ mang một ít đồ ăn ra đây, như thể cô mải ăn uống thì sẽkhông nói chuyện ấy. Ninh Nhiễm Thanh tỏ vẻ khinh thường hành động nàycủa anh.
Ở một góc sofa khác, có một đôi trai gái đang hôn nhausay đắm, bỗng một cô gái Tây bước tới tách đôi trai gái ấy ra, tát chàng trai mặc quần áo phong cách hiphop kia một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-sinh-y-dong/1845894/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.