Type: Thùy Trang
Khi Giang Hành Chi nói ra chữ “San Francisco” thì khuôn mặt tuấn tú của Tần Hữu Sinh lập tức xuất hiện trong đầu Ninh Nhiễm Thanh, cô do dự mộtthoáng rồi hỏi anh ta: “Vậy chúng ta có tới San Francisco không?” GiangHành Chi đưa mắt nhìn cô, biết sự vui vẻ hiện lên trong mắt cô là vìsao, anh ta im lặng một lúc rồi đáp: “Nếu bắt buộc phải tới SanFrancisco thì tôi cũng sẽ dẫn theo một trợ lý được việc, chứ giá trị của cô còn chẳng bằng một bữa ăn trên đường đi.”
Ninh Nhiễm Thanh bị những lời độc địa của Giang Hành Chi làm tổn thương, vì quan hệ cấptrên cấp dưới nên cô cũng không thể mỉa mai lại, cô hậm hực nhìn ngườiđi đường ngoài cửa sổ xe, quay lưng lại với anh ta, nói: “Chẳng lẽ giátrị của Lại Thư Khiết thì bằng một bữa ăn trên đường đi?”
“Giátrị của Lại Thư Khiết đúng là cao hơn cô.” Giang Hành Chi bỗng mỉm cười, “Huống chi trình độ Tiếng Anh của cô thế nào, cô có chắc là khi tới San Francisco thì cô sẽ làm trợ lý cho tôi chứ không phải tôi làm trợ lýcho cô?”
Khinh người quá thể rồi đấy nhé! Ninh Nhiễm Thanh phản đối: “Tôi đã thi qua Tiếng Anh cấp sáu rồi.”
“Ồ, cấp sáu cơ à, giỏi quá nhỉ.” Giang Hành Chi nở nụ cười trào phúng, tuymưa phùn ngoài trời không lớn song cũng từ từ làm mờ lớp kính trước xe,anh ta bật cần gạt nước trên kính, tâm trạng không tồi.
Có nhữngviệc thực sự rất kỳ lạ, ví dụ như hôm nay anh ta muốn nói rất nhiều. Tuy anh ta là luật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-sinh-y-dong/1845885/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.