Type: Linhh Linhh
Cố Đông Minh vẫn luôn hoài niện quãng thời gian ngọt ngào mà anh ta và Hứu Trừng ở bên nhau, năm tháng dịu dàng tựa như con đường rợp bóng cây màanh ta từng đạp xe đưa Hứa Trừng đi qua, thoáng hiện lên. Khi ấy anh taluôn đạp xe rất nhanh, Hứa Trừng ngồi sau xe níu chặt lấy áo anh ta, mặt đất rải rác từng vạt nắng nho nhỏ nơi ánh mặt trời chiếu qua khe lá.
Quãng thời gian ấy, giản đơn, thư thái, hạnh phúc.
Hứa Trừng là một cô giá biết quan tâm chăm sóc người khác, lại hay cười,chỉ cần anh ta gặp phải chuyện gì không vui, cô đều sẽ day huyệt tháidương cho anh ta, sau khi Hứa Trừng rời đi, anh ta không bao giờ tìmđược một phụ nữ có thể khiến anh ta thoải mái như vậy. Tuy nhiên cũngchỉ là thoải mái mà thôi, đó không là tình yêu thề non hẹn biển gì hết,Cố Đông Minh trời sinh đã bạc tình, cũng từng gặp quá nhiều ly biệt chia xa, mâu thuẫn cãi vã, anh ta không hề chười mong hay kỳ vọng vào hônnhân và tình yêu. Sự ra đi của Hứa Trừng đối với Cố Đông Minh mà nói,thì chỉ tạo ra chút “hụt hẫng” trong sinh hoạt mà thôi, Cố Đông Minhbiết rõ mình sẽ không lấy cô, cho nên chia tay là điều tất yếu, chỉ làviệc Hứa Trừng chủ động ra đi lại nằm ngoài dự đoán của anh ta.
Hứa Trừng để lại cho Cố Đông Minh một lá thư chia tay, là thư chia tay ấygiờ vẫn nằm trong ngăn bàn của anh ta, chữ Hứa Trừng rất đẹp, dáng chữđoan chính nét chữ mềm mại.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-sinh-y-dong/1845878/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.