Type: Xuân Lý
Ninh Nhiễm Thanh không biết nên hình dung tâm trạng hiện tại của mình rasao, tựa như sấm sét giữa trời quang, sét từ trên trời bổ xuống trướcmặt cô, thế giới ầm ầm sụp đổ, mặt đất vỡ vụn nát tan, cô loạng choạngđứng giữa mọi thứ, như bị ác mộng níu chân, không phân biệt được bây giờ là hiện thực hay ảo giác.
Ninh Bối Bối chưa phát hiện ra NinhNhiễm Thanh đang đứng phía sau lưng mình, cô nàng vẫn koong nén nổi sựkinh ngạc, che miệng với vẻ khó tin: “Mẹ, chuyện này… sao có thể thếđược… chẳng lẽ cha vẫn luôn biết… Dạ Dạ dạ, con sẽ không nói ra đâu…”
Ninh Nhiễm Thanh liên tục lui về đằng sau, thực ra lúc này cô rất muốn hấtdi động của Ninh Bối Bối xuống đất, hỏi rằng rốt cuộc Ninh Bối Bối đangnói cái quái gì vậy, nhưng cô không làm vậy, cô chỉ vội vã ra khỏi phòng truyền dịch, toàn bộ sức lực trong cơ thể như hao hết trong vài bướcchân, cuối cùng cô đứng tựa vào bức tường trắng, há miệng thở hổn hển,cố để bản thân bình tĩnh lại.
Phòng cấp cứu nhi đồng ở phía đốidiện truyền ra tiếng khóc nức nở của trẻ con, tiếng sau lớn hơn tiếngtrước, tiếp đó là tiếng cha mẹ ôm bé vào lòng, dịu giọng dỗ dành.
Nếu đến cả sự tồn tại của cô cũng chỉ là một trò cười, vậy những cố chấp,những yêu hận, những bất cam mà cô cố gắng đè nén suốt mười mấy năm phải cất vào đâu? Thực ra thời đi học cô từng hỏi cha, tại sao tên của côlại khác với tên của chị gái và Ninh Bối Bối,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-sinh-y-dong/1845873/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.