Mặc Tâm sững sờ trước hành động của anh. 
"Thật đúng là phá gia chi tử!" Cô buộc miệng nói. 
Nguyên Phong đang bức bối trong lòng vì việc đính hôn. Tiếng nói bất chợt vang lên giữa trời đêm vắng lặng làm anh giật mình. Anh xoay mặt nhìn về nơi đó. Thì ra là con mèo rừng! 
"Cô nói ai phá gì cơ?" Anh đến thẳng trước mặt cô, tay trái chống lên tường, tay phải nhàn nhã nhét túi quần từ trên cao nhìn xuống đỉnh đầu cô gái hỏi. 
Qua ánh sáng thanh lạnh của ánh trăng, Mặc Tâm lén nhìn trộm người đối diện. Anh đang nhìn chằm chằm vào cô. 
Cô muốn đứng lên đối mắt với anh: Tôi nói anh là đứa trẻ ngỗ ngược sướng quá hóa ngu, ném tiền như ném một hòn sỏi! 
Nhưng nghĩ lại thấy hơi kì vì vật kia thuộc sở hữu của người ta. Người ta không phải con trai cô cũng chẳng phải đứa trẻ mẫu giáo mà cô nuôi dạy dỗ. 
Nên Mặc Tâm vẫn ngồi đó. Cô nói với anh: "Có nói ai phá gì đâu! Tôi chỉ chạnh lòng. Ở đây, nhiều em nhỏ chỉ có những bộ quần áo cũ kĩ, mỏng manh thậm chí chân trần trong thời tiết giá lạnh. Rất nhiều em không có điều kiện để tới trường mà phải lên nương, đi buôn bán nhỏ lẻ phụ giúp gia đình từ sớm." 
"Chiếc điện thoại ấy anh không dùng nữa, đem bán mua quần áo ấm cho các em như thế chẳng phải có ích hơn không?" 
Nguyên Phong nghe cô nói vậy, anh không giận mà còn cười. Anh khom người, nói: "Tưởng nói ai phá 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-si/2908676/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.