Tạm biệt chú Trần. 
Nguyên Phong trở lại bám luôn ở trước cửa phòng hồi sức, không ăn, không uống. Mặc cho mẹ anh nhờ Lâm Bình sang gọi mấy lần. Nguyên Phong vẫn ngồi yên đó không hề quan tâm lời khuyên nhủ của cậu ta. 
Cuối cùng mẹ anh cũng không thể đứng nhìn được nữa, bà đích thân từ phòng bệnh VIP nơi chồng mình điều trị xuống thẳng phòng hồi sức. 
"Nguyên Phong, con đứng lên đi ăn cơm rồi trông ba cho mẹ về nhà nhang khói giao thừa!" 
"...." Nguyên Phong nhắm mắt, dựa lưng vào thành lan can trước phòng. 
"Con như vậy là có ý gì? Bỏ ba hả?" Mẹ anh lại bắt đầu cao giọng. 
"Mẹ, tình hình ba đã tạm ổn. Mẹ bảo Lâm Bình ở lại một lát!" 
"Lâm Bình còn về công ty. Cả núi công việc đang chờ nó!" 
"Ba còn có mấy chú, có mẹ. Nhưng Mặc Tâm thì chẳng có ai cả! Con nói vậy mong mẹ hiểu!" Cả người đang rệu rã, anh không muốn đôi co với mẹ. 
Anh sẽ ở đây. Ở bên cạnh Mặc Tâm, không bao giờ bỏ cô một mình nữa. Lòng anh đã quyết, ý chí kiên định nên sau một hồi kể công kể khổ, cuối cùng mẹ anh cũng nản lòng rời đi. 
Như vậy càng tốt. Chỉ còn anh bên cạnh Mặc Tâm, chẳng ai trách móc than vãn làm phiền. Nguyên Phong đứng lên đi về phía ô cửa nhỏ khẽ khàng nhìn qua. Bóng cô gái nhỏ hôn mê vẫn nằm đó. Chiếc ga trắng, chiếc chăn trắng phủ lên thân ảnh gầy gò. Nếu không có gương mặt tái nhợt kia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-si/2908582/chuong-48.html