Mang bộ mặt bơ phờ Nguyên Phong tham gia cuộc họp sáng khiến bên kia phòng họp Lâm Bình và các vị giám đốc các bộ phận không khỏi ngạc nhiên. Họ thắc mắc vì sao vị tổng giám độc thân sáng giá, khí chất ngời ngời nhà mình mới rời đô thành lên núi không bao lâu mà nhan sắc đã xuống cấp không phanh? 
"Có phải tổng giám đốc bị sốt rét hay nhiễm phong hàn rồi không?" Vị giám đốc bộ phận tài chính hỏi đồng nghiệp ngồi bên cạnh. 
Cô gái trưởng phòng thư kí có vẻ sõi đời, sau ba phút suy ngẫm, cô ấy lắc đầu đưa ra lời đánh giá: "Sếp chắc nhiễm bùa yêu!" 
"Cái gì nhiễm bùa á?" Vị giám đốc bộ phận kinh ngạc. 
Bấy lâu nay bà có nghe phong phanh ba bùa ngãi gì đó ám vào người rồi là mất hết thần trí, người ngơ ngác như mắc chứng mộng du. Bà cứ tưởng đó là tin đồn nhảm. Hóa ra là có thật. 
"Nghe nói người bị nhiễm bùa khí sắc dần nhợt nhạt kiểu âm thịnh dương suy bị bắt hồn ý!" Cô trưởng phòng thư kí bồi thêm cho câu hơi kinh dị chưa qua kiểm chứng. 
"Eo ôi! Vậy tổng giám đốc nhà mình...tiêu luôn rồi!" Bà chép miệng tiếc hùi hụi. 
"Tôi thấy chị mới sắp tiêu!" Lâm Bình không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh phán cho câu làm chị ta giật mình. Anh ấy nghiến răng gằn giọng: "Chị chê cái ghế mình ngồi rồi hả?" 
"Ây! Dạ không phải phó tổng giám Lâm! Đối với tôi, ghế đó còn quý hơn cái mạng quèn này!" 
"Vậy tập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-si/2908546/chuong-66.html