Đang bàn việc xây trường, ông Trần nghe câu nói của ông Đường cười rung cả người. Ông nhìn màn hình đen thui cười khẩy một cái: "Để tôi coi, anh cứng tới đâu!"
Ỷ có chút quyền thế thì muốn gì được đó sao? Còn lâu nhé!
Muốn đuổi người liền đuổi người làm con gái Mặc Tâm của ông phải mang một vết sẹo dài trên thân thể. Ngày ông nghe con kể chính bà Đường đã nhẫn tâm đuổi đi để nó lang thang, trơ trọi giữa bến xe, ông đã cắm mũi dao vào cột thề: "Nửa đời còn lại không bước tới đất nhà họ Đường!"
Đối mặt với mối tình si của Nguyên Phong và tình cảm sâu nặng của hai đứa, ông không nỡ ngăn cấm vì ông biết: điều đó chỉ đem lại đau khổ cho con gái. Nên ông kiên quyết bắt rể, không vì bất cứ lí do gì để Mặc Tâm một mình về lại nhà họ Đường!
Trải qua bao nhiêu chuyện ông đã quá ngán ngẫm cảnh đời và lòng người. Ở đây vui thú thiên nhiên, cùng ăn cùng ở với những người dân đôn hậu, chất phát thật thà, ông thấy hạnh phúc, bình an hơn nhiều.
Ai chê khổ chê khó. Riêng ông thấy thật an nhàn. Đặc biệt, ông biết ở đây rất thích hợp với Mặc Tâm, đứa con gái mong manh có trái tim lương thiện và tâm hồn trong trẻo như dòng nước suối bản làng của ông. Ông đã hứa với linh hồn Mặc Tú: "Cả phần sinh mệnh còn lại, anh sẽ bảo vệ con!". Đây là lời hứa cuối cùng của ông dành cho người tình bạc mệnh nên ông quyết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-si/2908537/chuong-70.html