Anh ta mím môi, hơi cau mày nói: "Lúc quan trọng thì chẳng thấy ai, ông đây kết bạn thật không cẩn thận."
Cái này... thì liên quan gì đến kết bạn không cẩn thận?
Ra khỏi thành phố, đường không còn tắc nên anh ta bắt đầu tăng tốc. Đường về núi Nam vẫn là đường đất nhiều nơi, núi non gập ghềnh nên xe chạy được một đoạn thì không thể đi tiếp, chúng tôi chỉ có thể xuống xe đi bộ đến ngọn hải đăng.
Vì lo lắng nên tôi đi không ngừng nghỉ suốt cả chặng đường.
Lúc đầu, Thẩm Hữu Thịnh còn hùng hổ mắng Lục Như Mai là đồ mất não, thế mà lại đưa một đứa trẻ đến nơi như vậy, nhưng sau khi leo một đoạn đường thì không còn sức để chửi bới nữa.
Leo được một lúc, Thẩm Hữu Thịnh ngồi trên tảng đá ven đường nghỉ ngơi, thở hổn hển nói: "Không được, nghỉ ngơi chút đi, tôi sắp chết đến nơi rồi, làm thế quái nào mà Lục Như Mai lại lên đó được, mệt chết ông rồi."
Thấy anh ta mồ hôi nhễ nhại, tôi lo lắng, mở miệng hỏi: "Hay anh cứ nghỉ ngơi ở đây, tôi đi trước?"
Anh ta xua tay, đứng dậy nói: "Không sao, bình thường không tập thể dục thường xuyên nên không có sức thôi." Sau đó nhặt một cành cây bên đường, gắng gượng nói: "Đi thôi."
Tôi gật đầu, lau mồ hôi trên trán rồi tiếp tục leo núi.
Khó khăn lắm mới leo lên đỉnh núi lại chẳng thấy ai dưới ngọn hải đăng.
Sau khi nhìn xung quanh, Thẩm Hữu Thịnh tặc lưỡi hỏi: "Cô có chắc Lục Như Mai bắt thằng bé đến đây không?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-sau-khong-day-yeu-em-khong-phai/858704/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.