Tôi không khỏi nhíu mày một chốc, đã tìm được hung thủ rồi? Tại sao lại không truy cứu?
Dừng một chút, tôi nói vào điện thoại: “Cháu cũng không rõ chuyện này lắm, chắc là phía Cố Gia Huy định không truy cứu, hay là cô hỏi anh ta thử xem?”
Lâm Khánh Ngân “ừ” một tiếng, thì thầm một câu: “Chẳng lẽ đã xét nghiệm ra kết quả của dấu vân tay trên những mảnh thủy tinh vỡ kia rồi sao?”
Có lẽ bà ấy tò mò về nguyên nhân, sau khi nói vài câu với tôi liền cúp máy, chuẩn bị gọi điện thoại hỏi Cố Gia Huy đã xảy ra chuyện gì.
Tôi cất điện thoại đi, đã đoán được phần nào nguyên nhân sự việc.
Lục Như Mai có gan tìm người xoá CCTV nhưng có lẽ cô ta vẫn chưa kịp lấy những mảnh vỡ kia, thế nên cảnh sát mới tra ra được dấu vết còn sót lại. Chỉ là nếu như Cố Gia Huy đã biết là Lục Như Mai, vậy tại sao anh lại không định truy cứu?
Tôi nghĩ ngợi đủ loại khả năng, nhưng thấy cái nào cũng phi logic cả nên dứt khoát từ bỏ.
Tôi đi ngay ra cửa sau khi lấy chìa khoá.
Chợ đen.
Tôi tìm được quán mạt chược lần trước đã tới chơi, bên trong vẫn ầm ĩ như cũ, làn khói dày đặc giăng kín. Tôi tìm thấy người phụ nữ trung niên mà tôi đã gặp mặt hồi trước trong đám đông hỗn loạn.
Chị ta thô lỗ ngồi chơi trước bàn mạt chược như hồi trước, trong miệng ngậm một nửa điếu thuốc còn lập loè khói. Chị ta la hét bảo đối phương rút bài nhanh lên, đừng lề
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-sau-khong-day-yeu-em-khong-phai/858702/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.