Tôi ở ngoài nghe xong không khỏi thán phục bản lĩnh của Lục Như Mai, chỉ vài ba câu đã đánh lạc hướng chú ý của Lâm Khánh Ngân, chuyện Phương Mỹ Trúc gặp nạn cứ bị bỏ qua vậy à?
Không tiếp tục nghe lén nữa, tôi đi thẳng vào nhà vệ sinh, thấy tôi vào, Lục Như Mai lạnh lùng nhìn tôi, tuy rằng không vui nhưng vì có Lâm Khánh Ngân ở đó nên cô ta cũng chẳng nói gì.
Lâm Khánh Ngân thấy tôi thì mở miệng hỏi: "Hoài An, dì Phương của con sao rồi?"
Tôi lắc đầu đáp: "Không biết, vẫn trong phòng phẫu thuật."
Lâm Khánh Ngân gật đầu, rửa tay rồi đi ra ngoài.
Lục Như Mai vẫn đứng cạnh bồn rửa tay, nhìn tôi với ánh mắt âm u, sự bất mãn rõ ràng đến mức gần như tràn khỏi khuôn mặt.
Tôi mặc kệ, đi thẳng vào nhà vệ sinh.
Lúc tôi bước ra, cô ta vẫn còn ở đó, có vẻ là cố tình đợi tôi.
Tôi hơi sửng sốt, thấy cô ta nheo mắt nhìn tôi nhưng không mở miệng, tôi cũng không nói, bước đến bồn rửa tay chuẩn bị rửa tay rồi rời đi.
Ngay khi tôi rửa tay xong, cô ta nhìn tôi, mở miệng nói: "Đường Hoài An, chúng ta nói chuyện đi!"
Lau khô nước trên tay, tôi nhìn cô ta với vẻ mặt lạnh nhạt: "Cô nghĩ chúng ta có gì để nói?"
Cô ta lại chẳng quan tâm, mở miệng nói: "Việc cô làm dì Phương bị thương, tôi sẽ không nói cho ai biết, nhưng cô phải rời khỏi thủ đô."
Tôi suýt chút bị cô ta chọc cười, nhìn cô ta, tôi nhếch môi cười khẩy: "Lục Như Mai,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-sau-khong-day-yeu-em-khong-phai/858695/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.