Tôi thấy hơi khó chịu khi bị anh ta đánh giá thẳng thừng như vậy, nói: “Nhà họ Lục có chuẩn bị lễ phục, lát nữa vào tôi sẽ thay.”
Nghe thấy thế anh ta gật đầu, duỗi tay muốn kéo tôi, tôi tránh đi theo bản năng nhưng lại bị anh ta đổi tay giữ lại: “Đường Hoài An, cô có từng thấy cặp đôi nào dự tiệc lại mỗi người đi một ngả chưa?”
Khi nói, anh ta ra hiệu cho tôi nhìn qua đám người tiến vào khách sạn, khách sạn đã bị nhà họ Lục bao trọn, người đi vào đấy vào giờ này đều là đến dự tiệc, đa phần đều đi có đôi vào có cặp, phụ nữ khoác tay đàn ông, mặc lễ phục thanh lịch xa xỉ.
Tôi mím môi, tự giác khoác cánh tay anh ta, thấy vậy anh ta nhếch môi, đôi mắt đào hoa càng thêm quyến rũ.
“Đường Hoài An.” Phía sau có một giọng nói vang lên, tôi quay đầu lại, nhìn thấy Lục Như Mai, không nhìn thấy Cố Gia Huy, tôi hơi sững sờ, không khỏi nghĩ chẳng lẽ Cố Gia Huy định ly hôn với cô ta thật sao?
Lục Như Mai mặc một bộ váy dài hở lưng màu hồng nhạt, dáng người cô ta rất đẹp, hơn nữa làn da còn trắng ngần, cô ta lại còn khống chế bộ váy dài này rất tốt, nhìn cô ta nâng làn váy đi đến trước mặt tôi, mỉa mai: “Đúng rồi, suýt chút nữa tôi quên mất, bây giờ không thể gọi cô là Đường Hoài An, mà phải gọi cô là Lục Bảo Vy mới đúng chứ, rất đúng với câu gà rừng thành phượng hoàng.”
Tôi nhíu mày, không muốn cãi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-sau-khong-day-yeu-em-khong-phai/858688/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.