“Không khỏe lắm, nếu như cô còn tiếp tục hỏi nữa thì có lẽ tôi sẽ chết mất.”
Đầu óc tôi tỉnh táo lại, nghe thấy có điều không thích hợp, tôi vội vàng đứng dậy cầm áo khoác rồi nhanh chóng lấy cái hòm thuốc, nói với anh ta: “Có chuyện gì vậy, có cần báo cảnh sát không?”
Trong điện thoại, hình như anh ta rất bất ổn.
“Không thể báo cảnh sát, cô đến đây nhanh đi.” Giọng nói của anh ta rất yếu.
Cúp điện thoại, tôi không thể suy nghĩ gì nhiều mà vội vàng gọi xe rồi chạy thẳng tới Qủy Mị.
Quán bar ở thủ đô xa hoa trụy lạc, náo nhiệt về đêm, Qủy Mị là quán bar to nhất ở thủ đô, loại người nào cũng có, cộng thêm phòng bao vừa nhiều lại vừa phức tạp, tôi đi một vòng mới tìm được phòng bao của Hàn Trung Kiên.
Lúc định mở cửa bước vào, cửa bị khóa trái, tôi phải gõ cửa mấy lần, ở bên trong không có động tĩnh, tôi không khỏi dựa sát vào cửa rồi gọi tên Hàn Trung Kiên.
Nghe thấy âm thanh, bên trong truyền đến giọng nói trầm thấp của một người đàn ông: “Đường Hoài An?”
“Là tôi.” . ?hử thách tìm t?ang gốc, géc gô # ?R??? R??Ệ?.V? #
Cửa phòng bao được mở ra, bên trong đen nhánh như đêm tối, không nhìn thấy rõ thứ gì, tôi đưa tay mở đèn theo bản năng nhưng lại bị Hàn Trung Kiên nắm chặt: “Đừng cử động.”
Phát hiện tay của anh ta hơi dinh dính, nồng mùi máu tươi làm tôi không khỏi nhíu mày, tôi rút tay ra, lên tiếng nói: “Có chuyện gì vậy?”
Anh ta đóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-sau-khong-day-yeu-em-khong-phai/858678/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.