Tôi đưa tay xoa nắn mi tâm, tiếp tục nói: “Còn về chuyện ở nhà vệ sinh, chị thật sự cho rằng tôi không biết gì cả à?”
Sắc mặt của chị ta liền trầm xuống: “Cô có ý gì?”
Tôi hít vào một hơi, lên tiếng nói: “Chị dám nói là Lục Như Mai không có kêu chị báo cáo mọi tình huống của tôi cho cô ta biết?”
Chị ta mím môi, có chút chột dạ.
Tôi tiếp tục nói: “Tôi đi về quê, thiếu chút nữa là đã bỏ mạng ở Giang Hoài, lúc quay lại thủ đô suýt nữa là bị Quý Thanh Hà hủy hoại gương mặt, liên tục xảy ra nhiều chuyện như thế, tôi thật sự không hiểu tại sao Lục Như Mai lại có thể biết rõ vị trí của tôi. Nếu như đó là là lần đầu tiên thì tôi chỉ hoài nghi, vậy thì khi ở trong nhà vệ sinh nghe thấy chị thêu dệt chuyện tôi cùng với người nước ngoài làm chuyện xấu xa ở Giang Hoài, tôi liền đoán được. Chị Lưu, tôi không ngốc, là con người thì chỉ cần động não một chút là cũng có thể nghĩ ra được.”
Chuyện về quê từ đầu đến cuối chỉ khi nghỉ phép tôi mới nhắc đến với một mình chị ta, huống hồ gì lúc đó tôi không nói quê của tôi ở Giang Hoài, nhưng lúc chị ta đang thêu dệt chuyện trong nhà vệ sinh, không hề do dự chút nào mà nói tôi làm ra chuyện xấu ở Giang Hoài.
Tất cả mọi chuyện trông có vẻ như là trùng hợp đúng với lẽ đương nhiên, nhưng mà cẩn thận suy ngẫm lại, càng trùng hợp thì càng khó hiểu.
========== Truyện vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-sau-khong-day-yeu-em-khong-phai/858661/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.