Không tiếp lời anh, chần chừ một lúc, tôi nhìn anh ta rồi nói: “Anh định để tôi trút cơn giận này như nào đây?”
Anh ta nhún vai: “Cái đó cô không cần quan tâm, như thế nào? Hợp tác không?”
Nghe thì thấy hình như tôi không có lý do để từ chối.
Tôi nâng tay, bất giác chạm vào vết sẹo trên mặt, rất đau, trầm mặc một lát, tôi nhìn sang anh ta, gật đầu: “Được.”
Một vết sẹo lớn như này trên mặt, tóm lại phải có một lời giải thích mới được.
Nếu tôi tiếp tục thờ ơ, chỉ sợ lần sau không may mắn như vậy nữa.
Hàn Trung Kiên là một người có tính mục đích rất mạnh, nói xong việc thì liền đi.
Trên người tôi trừ những vết sẹo trên mặt rõ ràng một chút, những chỗ khác may mà không có vết thương trí mạng, bởi vì nhớ mẹ và Đường Bảo Nam, tôi gần như không có ở lâu trong bệnh viện.
Trực tiếp về nhà cũ, liên tiếp mấy ngày không liên lạc với bọn họ, không biết bọn họ như thế nào rồi, tôi đột nhiên biến mất, chỉ sợ bọn họ lo lắng quá.
Về đến nhà tôi mới từ trong lời của hàng xóm biết được, hôm đó sau khi tôi ra khỏi nhà, bởi vì đột nhiên mưa, Đường Bảo Nam nghĩ tôi chưa đi xa nên cầm ô đi theo tôi ra ngoài, chuẩn bị đưa ô cho tôi. Nhưng khi thằng bé chạy ra thì chỉ thấy chiếc xe đạp bị đâm hỏng bên đường, trên đất còn cháo bị nước mưa rửa sạch.
Thằng bé đi xung quanh tìm tôi rất lâu, cũng không tìm được tôi, sau khi nhận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-sau-khong-day-yeu-em-khong-phai/858648/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.