Tôi không thể nói rõ với Lâm Khánh Ngân sự sợ hãi và xa lạ trong lòng mình với nhà họ Lục, càng không thể nói cho bà ấy biết, mặc dù tôi sống cực nhọc cùng ba mẹ nuôi của mình hơn hai mươi năm, nhưng mang lại cho tôi một tuổi thơ rất đủ đầy hạnh phúc. Tình cảm tích lũy theo năm tháng đã len lỏi vào trong từng tế bào trong cơ thể, đoạn tình cảm này không liên quan tới quan hệ máu mủ, nhưng lại sâu sắc đến mức trở thành một phần không thể thay thế.
Cho nên tôi không thể nào gọi bà ấy một tiếng mẹ ngay được, cũng không thể nào gọi Lục Thái Tuệ là ba. Với tôi mà nói, bọn họ rất đỗi xa lạ.
Lâm Khánh Ngân làm xong bữa tối rồi lại không ngừng giục tôi ăn hết, sau đó chuẩn bị chu đáo hết thảy từng chi tiết một trong cuộc sống sinh hoạt của tôi rồi mới rời khỏi. Truyện Hot
Tôi đã đặt xong vé máy bay về Giang Hoài lúc 8 giờ sáng ngày mai. Qua hôm sau vì vội vã chạy ra ngoài nên tới sân bay rồi tôi mới gọi điện cho Lưu Thanh Tâm xin nghỉ.
Có lẽ là vì nghỉ đột xuất quá nên Lưu Thanh Tâm không khỏi thắc mắc: “Sao lại đột nhiên xin nghỉ, có chuyện gì gấp sao?”
Tôi thuận miệng đáp một câu: “Ừm, tôi phải về lo tang sự của ba tôi.” Chuyện xin nghỉ phép thì lý do càng nghiêm trọng, cấp trên sẽ càng không có lý do gì để bắt bẻ, huống hồ chuyện này vốn dĩ là sự thật.
Nghe tới đây, chị ta cũng không hỏi thêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-sau-khong-day-yeu-em-khong-phai/858641/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.