Nghe thế, anh ấy khẽ gật đầu, giơ cánh tay về phía tôi, tỏ ý tôi khoác tay anh ấy đi vào.
Tôi dùng thân phận bạn cặp của Lục Tuấn Kiệt tới tham gia hôn lễ. Vừa vào lễ đường, Lâm Khánh Ngân đang đứng dưới vòm hoa tiếp đón khách khứa liền đi về phía tôi, vui mừng kéo tôi: “Đường Hoài An, con tới rồi. Đi nào. mẹ dẫn con đi gặp người nhà.”
Tôi bị kéo đi về phía người đàn ông trung niên đang đứng trước cửa. Ngũ quan người đó sáng láng, dáng người bình thường, mặc dù tuổi đã lớn nhưng vẫn đầy khí chất, đôi mắt khôn khéo, già dặn.
Nhìn thấy tôi, trên mặt ông ấy hiện lên vẻ kích động khó nén nổi, Lâm Khánh Ngân cười nói: “Ông xã, con bé chính là Đường Hoài An.”
Người đàn ông gật đầu, mắt nhòe đi vì nước mắt, giọng nói hơi nghẹn ngào: “Con bé lớn rồi.”
Tôi không rõ mình có cảm giác gì, ông chính là ba của Lục Tuấn Kiệt, cũng có thể là ba ruột của tôi. Nhưng dù sao thì cũng không ở bên nhau mấy chục năm, nhất thời tôi vẫn chưa quen với tình thân này, tôi chỉ cười nhẹ mà không nói gì nhiều.
“Ba, mẹ, khách khứa đều đã đến gần đủ rồi, mọi người...” Lục Như Mai được trang điểm kỹ càng, nhấc váy cô dâu xinh đẹp đi ra. Khi nhìn thấy tôi, rõ ràng sắc mặt cô ta hơi trầm xuống.
Cô ta đi về phía tôi, nói: “Cô Đường, chào mừng cô đến tham gia hôn lễ của tôi.” Lời này, hiển nhiên không phải là nói cho tôi nghe.
Tôi cười cười không nói gì.
Hôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-sau-khong-day-yeu-em-khong-phai/858618/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.