Tôi sửng sốt, cả người cũng hơi ngây ra, không ngờ anh lại hiểu thành như vậy, vừa định mở miệng thì anh đã khinh thường nói: “Ba ngày sau tiền sẽ chuyển về tài khoản của cô.”
Nói xong, anh thay quần áo rồi rời khỏi căn hộ.
Tôi bỗng thấy muốn cười, nhưng lại không cười nổi. Vậy là, anh thế này là đến tìm tôi để chia tay sao? Sẵn cho luôn tiền bịt miệng?
Thật là hào phóng!
Di động trên tủ đầu giường vang lên, tôi không khỏi sửng sốt, tiếng chuông này rất lạ, không phải di động của tôi.
Vừa nhìn qua một chút, là của Cố Gia Huy, hồi nãy anh đi mà quên đem theo.
Điện thoại vẫn vang không ngừng, chần chờ một chút, tôi bắt máy: “Xin chào!”
Đầu kia im lặng, không có âm thanh gì, tôi nhăn mặt rồi nhìn màn hình, bất giác nhíu mày lại, là Lục Như Mai gọi đến.
“Đường Hoài An?” Cô gái bên đầu dây kia mở miệng, giọng nói không còn sự dịu dàng mọi ngày nữa.
“Ừ!” Tôi đáp.
Cô ta không hỏi tiếp nữa mà cứ vậy tắt máy.
Vợ sắp cưới gọi điện thoại tới rồi lại bị người phụ nữ khác nghe. Đương nhiên là trong lòng Lục Như Mai bây giờ không dễ chịu gì.
Cố Gia Huy đến khiến tôi một đêm không ngủ, đến buổi sáng vất vả lắm mới đi vào giấc được.
Hôm sau.
Sau khi liên hệ xong với chủ nhà để trả phòng, tôi đi một chuyến đến cục cảnh sát, hỏi thăm tình hình của ba, nghe nói Lục Tuấn Kiệt đã tìm người tra xét.
Xem ra ba có thể ra ngoài sớm thôi.
Lúc chị Trần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-sau-khong-day-yeu-em-khong-phai/249604/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.