Cuộc gọi lập tức kết thúc!
Mặt Phương Mỹ Trúc u ám, lạnh lùng đến gần, hung hăng nắm lấy vai tôi: “Điện thoại của ai?”
“Cố Gia Huy!”
Nét mặt bà ta đột nhiên thay đổi, trở nên hoảng sợ và luống cuống!
“Con nhỏ đê tiện, mày cố tình làm vậy phải không?”
Tôi bất lực rướn môi lên: “Tôi cố tình gì chứ?”
“Mày!” Sắc mặt Phương Mỹ Trúc trở nên âm u, nhìn tôi cảnh cáo: “Lát nữa Gia Huy đến đây, mày biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói rồi đấy!”. Google nga? trang [ ??UM??U? Ệ?.V? ]
Cố Gia Huy đến rất nhanh, nhìn anh thở hổn hển chạy vào phòng bệnh khiến tôi hơi sững sờ.
“Con trai à, con nghe mẹ giải thích đã, mẹ cũng vì muốn tốt cho con!” Phương Mỹ Trúc vội vàng bước lên giải thích.
Nét mặt Cố Gia Huy u ám, nhìn tôi chằm chằm bằng ánh mắt sâu thẳm: “Mấy tháng?”
Tôi siết chặt góc áo, căng thẳng trả lời: “Tám tuần.”
Nhiệt độ trong phòng giảm đột ngột, thậm chí tôi còn không dám nhìn anh, không biết nên đối diện với cơn giận của anh thế nào.
Phương Mỹ Trúc thấy tình hình không ổn, kéo góc áo của Cố Gia Huy, hai mắt đỏ hoe, cố gắng khuyên nhủ: “Con trai, mẹ...”
Cố Gia Huy không nghe bà ta nói, giọng nói chất vấn tôi lạnh lẽo đến đáng sợ: “Cô tự nguyện?”
Cả người tôi cứng đờ, ngẩng đầu lên nhìn anh, đúng lúc bắt gặp ánh mắt uy hiếp của Phương Mỹ Trúc.
Tôi mím môi, khẽ hít vào một hơi, nhắm mắt lại rồi gật đầu đáp: “Đúng vậy!”
“Rầm!”
Đồ đạc trên bàn đều bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-sau-khong-day-yeu-em-khong-phai/249595/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.