Bữa cơm này, Kỷ Duy Ninh phải ăn trong bầu không khí khó chịu.
Trên bàn ăn nhà họ Từ rất ngột ngạt, ngột ngạt đến mức ngay cả âm thanh nhai đồ ăn cũng có thể nghe được, hơn nữa người ngồi ở ghế chính là Từ lão gia mang vẻ mặt không tốt . Kỷ Duy Ninh chỉ có thể cúi đầu xuống, xới mấy hạt cơm trong chén.
Không biết qua bao lâu, Từ lão gia để xuống đôi đũa trong tay, cầm lấy khăn ướt trên bàn lau tay.
"Tôi không quá tán thành việc cô tiếp tục điều trị cho Tĩnh Tĩnh , nhưng thấy hai đứa nó kiên trì như vậy, tôi cũng đành chấp nhận cho cô thử một lần. Nếu thành công, Từ gia chúng tôi cũng mang ơn cô. Nếu không thành công, thì cũng đừng trách lão già này truy cứu trách nhiệm."
Tuy rằng trong lời nói của lão nhân không nhắc đến ai nhưng trong lòng tất cả mọi người ở bàn ăn đều biết Từ lão gia nói tới người nào.
Kỷ Duy Ninh dừng một chút, để đũa xuống, đôi mắt sáng ngời nhìn thẳng vào mắt của lão nhân gia: "Bác sĩ là người không phải là thần, tôi chỉ có thể nói là tôi sẽ dùng hết khả năng của mình để giúp cô Diệp có thể đi lại lần nữa. Về phần ngài có truy cứu trách nhiệm hay không thì quyền chủ động vẫn luôn nằm trong tay ngài."
Từ lão gia tử quét mắt Kỷ Duy Ninh, sau đó xoay người nói với người giúp việc: "Chuẩn bị cho cô ta một cái phòng."
Người giúp việc vừa định lên tiếng, nhưng liền bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-sau-duyen-nang-con-duong-theo-duoi-vo-yeu-cua-tong-giam-doc/3292341/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.