“Cô Kỷ?” Từ Mộ Xuyên đút hai tay vào trong túi quần, giọng nói vô cùng dễ nghe: “Giữa cô và tôi, có chuyện gì để nói?”
Những người ở phía sau sớm đã nghe theo lệnh của anh, mang theo Tần Thuật rời đi, không gian rộng lớn như vậy giờ chỉ còn lại hai người bọn họ. Kỷ Duy Ninh mấp máy môi, nhẹ nhàng mở miệng: “Về chuyện của cô Diệp, tôi thật sự xin lỗi…”
Kỷ Duy Ninh vừa mới lên tiếng, ngay lập tức cảm nhận được một ánh mắt rất sắc bén đang chăm chú nhìn vào đỉnh đầu mình, dưới tình thế cấp bách, cô liền hoảng sợ mà quên đi bản thân đang muốn nói gì.
Khoảng cách giữa hai người chỉ có nửa mét, nhưng cả cô và anh đều im lặng.
Từ Mộ Xuyên giơ tay lên nhìn đồng hồ, không chút kiên nhẫn nhíu mày, giọng nói cũng lạnh đi vài phần: “Cho nên? Cô Kỷ cứ mỗi lần làm hỏng đôi chân của người khác thì chỉ có thể nói một câu xin lỗi để giải quyết vấn đề sao?”
“Tôi……” Kỷ Duy Ninh nhíu mày, nghĩ muốn tự biện bạch cho bản thân một chút nhưng lại cảm thấy vốn từ của cô quá nghèo nàn: “Thực sự xin lỗi anh, nhưng với tình hình của hiện nay của cô Diệp, chỉ cần chúng ta tích cực phối hợp, tiến hành trị liệu cho cô ấy một cách sớm nhất thì khả năng hồi phục lại rất lớn.”
Kỷ Duy Ninh không hề xem nhẹ động tác nhìn đồng hồ của anh, khiến cô cũng nghĩ tới vừa rồi, Tần Thuật nói không lâu nữa sẽ tới sân bay nên cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-sau-duyen-nang-con-duong-theo-duoi-vo-yeu-cua-tong-giam-doc/3292329/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.