Đèn cấp cứu chợt tắt, ba người canh giữ ở ngoài cửa đều đồng thời thần kinh căng thẳng, vội vàng chạy tới đón bác sĩ từ bên trong đi ra.
“Thực có lỗi, chúng tôi đã cố hết sức.”
Bác sĩ phụ trách tháo khẩu trang xuống, vẻ mặt mang tiếc nuối nói, tập thể bác sĩ và y tá phía sau đều trầm mặc.
Ba người tức thì sửng sốt.
Ngô Hàn Giang tựa như phản ứng không kịp với lời nói của bác sĩ, áp ách cổ họng hỏi lại: “Anh nói cái gì?”
Bác sĩ phụ trách thông cảm nhìn hai mắt đỏ ngầu, vẻ mặt suy sụp tinh thần của người đàn ông, “Thật đáng tiếc, bệnh nhân vô phương cứu chữa, đã xác nhận tử vong……”
Thân hình Ngô Hàn Giang lảo đảo, suýt nữa té ngã, Đỗ Hoa đỡ lấy y.
Từ Bạc Thuyền bắt lấy cổ áo bác sĩ, “Không thể nào! Các ngươi lập tức quay về tiếp tục cứu giúp!”
Nói xong thì kịch liệt lôi kéo bác sĩ y tá trở vào phòng cấp cứu, gào thét quát lớn: “Mẹ kiếp đi cứu người cho tôi! Cứu người!”
“Tiên sinh xin anh bình tĩnh!”
“Nghe không hiểu tôi nói cái gì sao! Đi cứu người cho tôi!!!”
Một đám người và Từ Bạc Thuyền đương dính vào một chỗ với nhau, thì Ngô Hàn Giang bỗng nhiên quát: “Đều ở bên ngoài chờ, nghe được tôi hô to, lập tức tiến vào cứu người.”
Nói xong đẩy đám người ra, một mình đi vào phòng cấp cứu, đóng sầm cửa.
Từ Bạc Thuyền cũng muốn theo vào, nhưng bị Đỗ Hoa ngăn lại, “Anh để Cha Con bọn họ ở cùng nhau đi!”
Thân mình Từ Bạc Thuyền cứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-quy/1319347/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.