Hứa Minh xin y tá một miếng băng keo cá nhân, sau khi bác sĩ và y tá đi rồi, cậu gọi Ngô Hàn Giang đến trước mặt mình, kéo tay y ra xem, máu trên miệng vết thương đã khô, cậu đau lòng thổi thổi, lấy băng keo cá nhân cẩn thận dán lên.
Ánh đèn bàn mờ nhạt vây quanh thân thể cậu, vẻ mặt của cậu vốn vẫn còn nét trẻ thơ, hơn nữa gương mặt của cậu bây giờ khá là ú nu, nhìn ra là trẻ béo phì, hoàn toàn giống y chang một đứa bé con. Trong lòng Ngô Hàn Giang xuất hiện vài luồng tình cảm phức tạp đan xen vào nhau, chua xót không chịu nổi, cơ hồ khiến y muốn bật khóc.
“Chơi một buổi chiều rồi, đi ngủ sớm đi.”
“Tôi còn chưa tắm.”
“Cậu không mệt sao?”
Hứa Minh ách xì một cái, “Không mệt.”
“Không mệt mới là lạ.” Ngô Hàn Giang xoay người bế Hứa Minh lên, “Tôi giúp cậu tắm.” Nói xong đi vào phòng tắm.
Hứa Minh giãy dụa, “Tôi tự tắm, ông để tôi xuống!”
Ngô Hàn Giang cười nói: “Cũng không phải lần đầu tiên, mắc cỡ cái gì.”
Một bước tiến vào phòng tắm, mở đèn, xả nước vào bồn.
“Ác bá!” Hứa Minh tức giận chỉ trích.
Ngô Hàn Giang đặt Hứa Minh lên mép bồn tắm, ngồi xổm xuống nhìn cậu, nghiêm trang hỏi: “Tự cởi hay là để tôi giúp cậu?”
Hứa Minh vừa thẹn vừa giận, “Ông nhắm mắt lại!”
Ngô Hàn Giang nghe lời nhắm mắt lại.
Hứa Minh rất nhanh cởi sạch quần áo, bước vào trong bồn tắm lớn, không nghĩ đến dưới chân trơn trợt, may mắn hữu kinh vô hiểm (1) được Ngô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-quy/1319343/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.