Quê hương của Mẹ Hứa Minh, Trầm Dung là một thị trấn nhỏ ở vùng sông nước phía nam, phong cảnh cổ xưa yên tĩnh.
Hứa Minh cùng Từ Bạc Thuyền phong trần mệt mỏi đến đó, tức thì bị quang cảnh tranh thuỷ mặc hoà cùng không khí trong lành làm tẩy đi một đường bụi bậm và mỏi mệt, tâm tình nôn nóng cũng được gột rửa yên bình.
Nhà của Mẹ là một căn nhà cũ, lớp sơn trên cửa đã muốn bong ra từng mảng không còn sót lại bao nhiêu, môn hoàn (1) màu xanh bằng đồng đã gỉ.
Hứa Minh ra hiệu với Từ Bạc Thuyền, nhẹ nhàng nắm môn hoàn gõ cửa, giây lát sau, cửa gỗ chi nha một tiếng mở ra, phía sau cánh cửa là một người phụ nữ đã hơn sáu mươi tuổi.
Từ Bạc Thuyền nắm lấy bả vai Hứa Minh, hướng người bà cụ gật đầu, “Bà, tôi lại tới nữa, vị này chính là đứa con của tôi cùng Dung Dung.”
Bà cụ gắt gao nhìn chằm chằm Hứa Minh, ánh mắt đục ngầu lập tức đỏ lên, kìm lòng không đậu lôi kéo tay Hứa Minh, nghẹn ngào nói: “Là tiểu thiếu gia đây sao, mau vào đi.”
Hứa Minh được bàn tay khô héo mà ấm áp của bà cụ nắm lấy, khoé mắt không khỏi ươn ướt.
Vừa rảo bước vào cửa, không gian hiu quạnh thê lương chặt chẽ vây lấy cậu, thấm lạnh tâm cậu. Từ Bạc Thuyền như cảm giác được tâm tình của cậu, nên đặt một bàn tay lên bờ vai cậu xoa bóp trấn an.
Đoàn người đạp lên nền đá mà đi, phát ra hồi âm trầm thấp, mùa rét đậm, trong sân hồ sen cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-quy/1319339/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.