Sau khi Ngô Hàn Giang rời khỏi, Hứa Minh ngẩng đầu trông thấy phía trước nhà mình đã tối đen, phỏng đoán Trịnh Khải đã ngủ. Lên lầu, cậu nhẹ tay nhẹ chân mở cửa, thay dép lê, đột nhiên từ phòng khách truyền đến một tiếng âm trầm u ám hỏi: “Cậu hẹn hò với ai?”
“Khải ca, anh làm em sợ muốn chết.”
Hứa Minh đi vào phòng khách, mở đèn, nhìn Trịnh Khải ôm hai cánh tay ngồi trên sô pha, vẻ mặt nghiêm túc.
Gần đây, mỗi đêm đều có một chiếc xe đắt tiền xuất hiện ở dưới lầu, đồ ăn, hàng tốt ùn ùn không dứt, quà tặng, đủ loại manh mối, đều khiến Trịnh Khải hoài nghi Hứa Minh được người ta bao dưỡng, vừa rồi lại trông thấy Hứa Minh từ trên chiếc xe kia đi xuống, lưu luyến không rời nói lời từ biệt cùng người trong xe, Trịnh Khải rốt cuộc ngồi không yên, đêm nay hắn nhất định phải đem hết thảy thẩm vấn rõ ràng.
“Chẳng nhẽ cậu được người ta bao dưỡng?”
“A?”
Hứa Minh biết giấu diếm không được hắn, đành phải nhận tội, “Kỳ thật là em đang yêu.”
Trịnh Khải cau mày, “Người nào? Nam hay nữ? Bao nhiêu tuổi?”
“Nam, hơn ba mươi tuổi, thân phận thì em không tiện tiết lộ.”
Trịnh Khải tức giận đến nhảy dựng lên, “Hay cho cậu cái thằng nhóc ranh này, cô nương như hoa như ngọc thì không cần, đi tìm cái lão già!”
Hứa Minh không phục biện minh nói: “Đâu có già, gọi là thành thục. Nhưng em thích lão già thì thế nào?”
Trịnh Khải kiềm chế lửa giận, “Hắn kết hôn chưa?”
“Đã từng, nhưng đã ly hôn.”
Giọng điệu Trịnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-quy/1319331/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.