Ngày hôm sau là chủ nhật, Ngô Hàn Giang nghỉ ngơi. Y nghỉ ngơi luôn luôn có quy luật, buổi sáng đúng bảy giờ rời giường, đứng lên đi tắm rửa, mặc áo ngủ xuống lầu ăn điểm tâm, nhất thời đã quên còn có Hứa Minh đang ngủ trong nhà mình.
Thẳng đến khi bảo mẫu nhắc nhở y, “Ngô tiên sinh, cậu bé kia còn ngủ sao, có muốn gọi cậu ấy dậy ăn cơm?”
Bảo mẫu đi theo Ngô Hàn Giang đã nhiều năm, biết y luôn giữ mình trong sạch, Ngô Hàn Giang không nói qua với nàng về lai lịch của Hứa Minh, nàng căn cứ vào tình hình Hứa Minh đã hai lần xuất hiện ở đây, đoán có lẽ cậu là thân thích gặp khó khăn được Ngô Hàn Giang giúp đỡ.
Ngô Hàn Giang nghe vậy sửng sốt, buông đũa, “Tôi đi gọi cậu ấy.”
Ngô Hàn Giang lên lầu, đi vào khách phòng, thấy Hứa Minh đang ngủ trên giường dang hai tay dang hai chân, tiếng ngáy chính ngọt.
Y đi đến phía trước cửa sổ, một phen vén bức màn lên, cả phòng sáng sủa.
Hứa Minh đột ngột bị ánh sáng dội vào mở to mắt, mơ mơ hồ hồ thấy bóng người đứng trước cửa sổ, tưởng là đang ở trong nhà của chính mình, vừa nhắm mắt vừa nói: “Khải ca, anh kéo màn lại giúp em, em còn ngủ mà.”
Ngô Hàn Giang xoay người lại, đi đến trước giường, nhìn xuống trước Hứa Minh, “Nhìn rõ tôi là ai.”
Hứa Minh cố sức mở mắt, hé ra khuôn mặt trăm ngàn lần xuất hiện ở trong giấc mơ của mình hiện đang gần ngay trước mắt, cậu phân không rõ mình đây là đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-quy/1319328/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.