Từ khi đó, mỗi ngày gửi tin nhắn, chờ hồi âm là chủ đề cuộc sống của Hứa Minh. Nhưng mà, Ngô Hàn Giang không thèm hồi âm lấy một lần, điều này khiến cậu có chút tức giận. Không thể nhịn được nữa, cậu gọi điện qua.
Điện thoại phát đi tín hiệu, nhưng không ai trả lời. Hứa Minh nghĩ hoặc là ông bắt máy, hoặc là tôi sẽ quyết tâm gọi cho đến khi nào ông bắt máy mới thôi, cứ như thế chờ đợi, không cúp điện thoại.
Ở bên kia, trong phòng bệnh Ngô Hàn Giang đang bàn bạc công việc cùng vài vị khách quan trọng.
Tiếng chuông điên thoại vang lên không ngừng, Ngô Hàn Giang đành phải bảo vệ sĩ nghe.
Hứa Minh đợi gần hai phút, đột nhiên “Tít” một tiếng, điện thoại kết nối.
Trái tim Hứa Minh cơ hồ muốn nhảy ra khỏi ***g ngực, cậu theo bản năng đằng hắng cổ họng, khẩn trương “A lô” một tiếng.
“Hứa tiên sinh?”
Tiếng nói trầm thấp của vệ sĩ khiến Hứa Minh trong tích tắc nguội lạnh.
“Ngô Hàn Giang đâu rồi?”
“Ngô tiên sinh đang tiếp khách, cậu có chuyện gì thì cứ nói với tôi, tôi sẽ giúp cậu chuyển lời cho y.”
“Tình trạng thân thể của y thế nào rồi?”
“Đã không còn lo ngại.”
“Ờm……”
“Còn chuyện gì nữa không?”
“…… Không có.”
“Thời gian gần đây Ngô tiên sinh bề bộn nhiều việc, Hứa tiên sinh nếu cậu không có chuyện gì, thì nên tận lực đừng quấy rầy.”
Hứa Minh giống như bị người ta dội một xô nước lạnh vào đầu, cảm giác hư nát hết.
“Đây là ý của Ngô Hàn Giang sao?”
“Đúng vậy.”
Muốn tôi thẳng thắn có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-quy/1319321/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.