18.
Ta vốn tưởng rằng nãy giờ bị Tống Minh Xuyên khiêu khích, xong rồi còn nghe những lời nói đầy mùi ám muội của hắn, Tạ Quế Lan hẳn phải có nhiều điều muốn hỏi lắm.
Nhưng không biết là trong lòng hắn còn có khúc mắc gì hay không.
Mà dọc theo đường về An Dương Hầu phủ, hắn vẫn luôn trầm mặc không nói.
Trong lòng ta sớm đã chuẩn bị đống lí do để thoái thác.
(thoái thác = viện cớ cho qua)
Thật sự ta muốn nói cho hắn biết, trước kia ta chỉ một lòng muốn hoàn thành nhiệm vụ cốt truyện, chưa từng có tình cảm nam nữ gì với Tống Minh Xuyên cả.
Ta thậm chí còn nghĩ đến việc thú nhận sự thật của thế giới này và sự tồn tại của hệ thống với hắn nữa.
Suy nghĩ hết bản thảo ở trong đầu, tính toán khi nào trở về An Dương Hầu phủ sẽ giải thích với hắn.
Nhưng vừa tới phủ Hầu gia, còn chưa bước xuống xe ngựa.
Người cha hời kia của ta liền mang theo Tiểu Đàm xông tới, đôi mắt ông đỏ hoe vì khóc, vừa tới chổ ta là đã la to:
"Thành hôn thôi mà cũng có thể loạn thành thế này, hôn sự này ta không cho kết nữa! Cùng lắm thì ta đem binh phù trả lại cho nhà vua, cáo lão hồi hương*!"
(*): Dịch nôm na ra là: Xin nghỉ vì tuổi già, lui về quê hương.
"Dù sao ta cũng chỉ có một nữ nhi là con, Từ gia lớn như vậy, còn có thể thiếu một bát cơm cho con ăn sao? Đi!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-que-van-lan/2749399/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.