"Tiểu Vũ, đáp ứng anh được không? Chúng ta sẽ luôn như vậy mà ở bên nhau, tuyệt đối không tách ra."
Khi ấy Thẩm Nhược Vũ còn không biết thân phận thật sự của bản thân, cô vẫn vô cùng vui vẻ, chỉ cần có người yêu ở cạnh bên người cũng đã rất tốt.
Cô nhớ rõ khi ấy bản thân gật đầu, nhưng lần đó căn bản là không đứng được chân. Rốt cuộc, cô cuối cùng vẫn là rời khỏi An Tinh Thần, khiến cho anh rất đau xót, cũng đem chính tâm của mình trát đến vỡ nát.
Xem ra An Tinh Thần giờ phút này trong mắt không chút gợn sóng mà quên đi, có vẻ đã thích nghi được.
Ít nhất sẽ không thêm một người nữa nhớ rõ những gì mà cô đã từng nói, những lời nói đã nói mà không giữ lời.
"Nói nhanh lên đi, đằng sau còn nhiều người đang chờ như thế!"
Một bảo vệ mặc tây trang màu đen vô tình đẩy Thẩm Nhược Vũ, cô vẫn còn ở trong hồi ức mà lảo đảo, lại té vào trong đám đông.
"A, có người té ngã!"
Cũng không biết là ai kéo cô lên, Thẩm Nhược Vũ chỉ muốn biến mất, nổi bật đến doạ người.
Vì cái gì, vì cái gì mà ở trước mặt An Tinh Thần lại làm trò cười cho thiên hạ? Ít nhất hãy cho cô một chút thể diện chứ, không cần chật vật như thế.
Xoay người đi nhanh, ôm quyển sổ rời đi, cô không muốn ở lại chỗ này nhiều một một giây nào nữa, cô không cần ở lại để nhớ lại những hồi ức đau khổ kia.
Lúc trước không phải chính bản thân lựa chọn rời đi sao? Hiện tại làm gì có tư cách gì mà trách cứ An Tinh Thần quên đi?!
Phía sau giống như có quái vật đuổi theo, Thẩm Nhược Vũ hoảng loạn mà chạy, đẩy đám đông chen chúc qua, một bước đều không muốn dừng.
Tới sân ga, vừa vặn cô muốn ngồi chuyến xe vừa tới, không chút do dự một bước đi vào, tìm được vị trí trong góc ngồi xuống, mới cảm thấy an tâm một chút.
Tới rồi giao thông công cộng sân ga, vừa vặn nàng muốn ngồi kia xe tuyến tới rồi, không chút do dự một bước vượt đi vào, tìm được nhất trong một góc vị trí ngồi xuống, mới rốt cuộc cảm thấy an tâm một ít.
Cô cúi đầu nhìn quyển sổ trong tay, nơi này có chữ viết An Tinh Thần vừa viết xuống.
Theo bản năng mà mở ra, kí tự quen thuộc mà hơi ấu trĩ cứ thế hiện trước mắt cô.
[ Lôi Lôi thân ái, em là đáng yêu nhất, cảm ơn em đã duy trì. Aaron ]
Ngón tay cô xoa vào trang giấy có dấu vết gập ghềnh, cảm giác như chạm vào trong lòng của chính bản thân, người nọ lưu lại dấu vết vô pháp không thể diệt được.
"Chị Nếu Vũ, chị Nếu Vũ?!"
"Hả?" Thẩm Nhược Vũ phục hồi lại tinh thần thì mới biết được bản thân không biết khi nào đã trở lại tiệm cà phê, mà Lôi Lôi cũng đã thi xong rồi trở lại.
"Chị đang suy nghĩ cái gì thế? Vừa gặp chị đã thấy bộ dạng này, cẩn thận bị khách khiếu nại nha ~" Lôi Lôi cười xấu xa chọc vào vai cô, nâng cằm lên ý nói rằng Thẩm Nhược Vũ xem ba nam sinh: "Nhìn đi, người ái mộ chị đến lâu rồi, xem chị đang ngẩn người đều không nhịn được kêu chị đi kêu đơn kìa."
"Lôi Lôi, đừng nói bậy." Thẩm Nhược Vũ xem qua, quả nhiên lại là ba nam sinh này, không nhớ rõ được bắt đầu từ khi nào, ba người họ bắt đầu không có thời điểm chính xác mà xuất hiện trong tiệm, mỗi người gọi một ly Latte, cứ ngồi như thế, cùng mặt khác chính là, họ sẽ luôn nhìn lén chính mình.
Vào thời điểm vừa mới bắt đầu, Thẩm Nhược Vũ cảm thấy sợ hãi, nhưng qua thời gian dài, cũng nói qua mấy câu, cô biết mấy nam sinh này không phải người xấu, liền kệ bọn họ đi.
Mấy năm nay, người theo đuổi cô cũng không thiếu, chỉ là, tâm của cô đã sớm bị người nào đó chiếm cứ, căn bản bụi cây chằng chịt trong tim, không tài nào dứt ra nổi.
Gọi xong đơn, mang ba ly đưa đi, Thẩm Nhược Vũ liền định đi rửa mặt thanh tỉnh một chút, kết quả mới vừa đi chưa được mấy bước, đã bị Lôi Lôi kéo lại.
"Chị Nếu Vũ, này chính là A Thần của chúng ta tự viết hay sao? Cũng đáng yêu quá đi ~" cô nhóc ôm quyển sổ nhìn lại, cuối cùng không nhịn được mà hôn một cái.