Hôm nay không phải cuối tuần, vì thế tiệm cà phê cũng không phải quá đông, Thẩm Nhược Vũ mang đơn của một vị khách ngồi ở cửa sổ gọi Cappuccino, để đơn ở sau quầy bar mà ngồi xuống.
Cô chán đến chết mà ngả người trên bàn, nghiêng đầu xem phong cảnh bên ngoài cửa sổ, hôm nay thời tiết khá tốt, có thể nhìn đến sắc xanh thẳm của không trung.
Cô từ quê lên đế đô vào năm thứ hai, không có vướng bận, không có chua xót, không có khắc khẩu, tất cả đều không gợn sóng mặt hồ, không có gì đáng chú ý.
"Nếu Vũ này, hôm nay trong tiệm không nhiều khách, bên ngoài thời tiết tốt như thế, cho con nghỉ nửa ngày, đi ra ngoài đi dạo, đi dạo phố gì đó đi?" Chủ tiệm đi tới, nhìn Thẩm Nhược Vũ nhợt nhạt cười, chỉ tay ra bên ngoài đường phố tấp nập: "Cái đứa nhỏ này, ngày thường không thấy con ra ngoài, mà bản thân lại là một thiếu nữ xinh đẹp như thế, hẳn là nên ra ngoài làm quen với bạn mới mới đúng chứ."
Thiếu nữ với gương mặt tinh xảo và tú mỹ hiện lên ý cười, má hai bên có lúm đồng tiền như ẩn như hiện, đôi mắt đẹp cười lên giống như ánh trăng sáng trong đêm trăng rằm: "Không cần đâu cô ơi, đợi một xíu nữa Lôi Lôi tan học, con đã đáp ứng em ấy cùng đi siêu thị."
Lôi Lôi là con gái của chủ tiệm, năm nay trường cấp hai tranh đua thi đậu trường cấp ba trọng điểm, cũng là vì vấn đề này mà chủ tiệm đối với con gái của mình càng thêm cưng chiều, bình thường sẽ nghe theo lời con bé nói.
Cũng vì thế, Thẩm Nhược Vũ lúc trước cũng là vì phúc của Lôi Lôi nên mới có thể có cơ hội ở chỗ này mà làm việc.
Khi đó cô vừa từ quê lên đế đô, hoàn toàn không quen, không nơi nương tựa, chỉ có trình độ văn hoá cấp ba, ở đây nhiều người tài, khắp nơi sinh viên khoa thạc sĩ chính quy nên tìm một nơi để làm việc hoàn toàn là chuyện khó khăn.
Còn nhớ rõ ngày hôm ấy, có vẻ cũng là một ngày trời nắng ấm sau giờ ngọ, cô kéo rương hành lý từ nhà đến tiệm cà phê trước cửa, vừa gặp gỡ vị chủ tiệm mang thông báo tuyển dụng rải ra.
Điều kiện cũng khá tốt, bao ăn bao ở, tiền lương không thấp, cái chính là bằng cấp không yêu cầu cao, đối với người vừa ra xã hội như Thẩm Nhược Vũ mà nói thì lại là nơi thích hợp.
Chỉ là... Có câu cuối cùng được in đỏ, khiến cô có chút do dự.
[ có kinh nghiệm làm việc được ưu tiên ]
Kinh nghiện làm việc sao? Thẩm Nhược Vũ cười khổ, cô chính là mới học đại học được nửa năm liền thôi học, làm gì có kinh nghiệm làm việc?
Cô có chút ủ rũ mà gục đầu xuống, Thẩm Nhược Vũ thở dài, kéo rương hành lí chuẩn bị rời đi, lại nghe thấy một âm thanh non nớt của trẻ con gọi lại.
"Hửm, chị là tới tìm việc sao?"
Thẩm Nhược Vũ xoay đầu nhìn lại, đối diện với cặp mắt sáng lấp lánh của Lôi Lôi, đứa con gái hơi béo nhìn thấy ngoại hình của cô trong nháy mắt sáng lên.
"Đúng thế." do dự mà gật đầu, Thẩm Nhược Vũ hoang mang mà nhìn đối phương.
Không nghĩ tới đối phương kích động mà hướng vào trong tiệm kêu lên: "Wow, chị gái này thật sự xinh đẹp quá, mẹ mẹ, phải tuyển chị ấy, tuyển chị ấy đi, con rất thích chị gái xinh đẹp này nha ~"
Thẩm Nhược Vũ không hiểu tại sao lại bị giữ lại.
Ngay từ đầu chủ tiệm đối với kinh nghiệm công việc của cô còn hoài nghi, rốt cuộc lớn lên xinh đẹp như thế, có nhiều người hầu hết đều là ham ăn lười làm, hận không thể dựa vào bản thân có một khuôn mặt đẹp muốn làm gì thì làm.
Thời gian trôi qua khá lâu, Thẩm Nhược Vũ vẫn là dựa vào hành động cùng với trí nhớ xuất sắc của mình, được chủ tiệm tin tưởng.
Trí nhớ tất nhiên ổn chứ? Haha, cô cười khổ, nếu có thể, cô thà làm một người dễ để quên đi, như thế liền không cần ép bản thân quên đi một số người và một số việc.
Thật sự đã quên sao? Thẩm Nhược Vũ nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên hình ảnh của một người thiếu niên cao gầy, giống như, có hơi mơ hồ một chút.