Mới chớp mắt đã đến sinh nhật của ta. Hứa gia tổ chức yến tiệc chúc mừng, mọi người trong nhà đều chuẩn bị lễ vật cho ta. Lúc ta đưa tay nhận quà, nghe được Tống Tri Nhàn lẩm bẩm trong lòng: [Hâm mộ tiểu tỷ tỷ quá à…]
Ta khựng lại, quay đầu bắt gặp ánh mắt hờ hững của hắn, không hiểu sao có chút đau lòng.
Lúc trở về phủ đêm đã về khuya, vừa vặn là thời điểm thích hợp để phu thê tâm sự.
Khung cảnh thì là hai người một bầu rượu, thực chất lại là ba người đang nói chuyện.
Ta chìa tay: “Quà sinh nhật của ta đâu?”
Tống Tri Nhàn lườm ta: “Không có.”
Nội tâm: [Dưới gối của ta chứ đâu. Nhưng ta không tặng được. Mắc cỡ lắm!]
Ta lon ton chạy về lấy quà, khoe khoang trước ánh mắt kinh ngạc của hắn.
[Sao tiểu tỷ tỷ tìm được vậy?]
Hộp gấm trắng thuần vừa nhìn đã biết giá không rẻ, bên trong lại chỉ đựng một cây trâm gỗ xấu xí, thô kệch.
Tống Tri Nhàn thản nhiên nói: “Thuận tay mua.”
[Ta tự tay khắc đó. Tiểu tỷ tỷ mà chê bai, ta giận cho mà coi.]
Ta quay đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của Tống Tri Nhàn, chậm rãi nói: “Ta nhớ rõ chàng là người Hồ Châu. Ở đó có phong tục, người nam sẽ tự tay khắc một cây trâm tặng người nữ mà mình yêu thương, đại biểu cho răng long đầu bạc. Có phải không?”
Trăng đêm đó rất sáng, chiếu lên người hắn, tản mát ánh sáng chói lòa.
Hiếm khi thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-quan-nhu-nguyet/3001962/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.