Thời gian còn lại của ngày hôm nay, mỗi giây đều tựa như cả năm.
Theo sự chỉ điểm của Trữ Thư, tôi đem điện thoại di động đặt trả về chỗ đã phát hiện ra nó, không biết mình làm thế nào đi hết được cả một quãng đường dài dằng dặc, trở về phòng làm việc.
Tựa như cái gì cũng đều đã định đoạt xong, như trước kết cục của một bộ phim truyền hình, sau khi quyết định một canh bạc may rủi, quỹ tích của vận mệnh cũng đã được vạch rõ.
Chỉ là chưa biết, tôi và An Nhiên, đến cùng là hài kịch, hay bi kịch.
Ngồi một mình trong phòng làm việc, Lâm Tín bỗng nhiên đẩy cửa vào, hù tôi đang ngồi trên ghế dựa suýt chút nữa thì giật bắn lên.
Lâm Tín nhìn nhìn tôi, “Sao lại mất hồn mất vía như vậy?”
Tôi chỉ sợ hắn nhìn ra manh mối, không dám lên tiếng.
Hắn quan sát tôi một phen, lại an ủi nói, “Quân Duyệt, thả lỏng một chút, nói cho cùng, cậu vẫn là người Hà gia, những phong phong vũ vũ này đã mang sẵn trong mệnh, đừng ngại xem nó như không quan trọng.”
Hắn không phải người lãnh đạo, nói thật dễ dàng, nào biết tâm tình của tôi.
Có cho tôi ngàn năm đạo hạnh, cũng không thể khiến tôi xem an nguy của An Nhiên như không quan trọng.
“Cậu nói cũng đúng,” Tôi thuận theo ý Lâm Tín, thở ra một hơi thật dài, “Tôi quá căng thẳng rồi.”
Lâm Tín hỏi, “Muốn cùng về không?”
Tôi ngẩng đầu, lộ ra biểu tình khó hiểu.
Lâm Tín lắc đầu, “Cậu không chú ý thời gian sao? Đã tối rồi, muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-phi-duong-quang/1352304/quyen-2-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.