Tôi mất đi thứ trân quý như thế, lại không có ai cho một lời an ủi.
Càng đáng buồn hơn chính là, sự tình hỏng bét đến tận nước này, lại vẫn chưa phải tận cùng, còn có thể tiếp tục thảm trọng thêm nữa.
Tôi trơ trọi trong gian phòng nhỏ lạnh lẽo, khóc muốn ngất đi, sáng sớm, lại bị A Kỳ lay tỉnh.
Tôi mở đôi mắt đau đớn sưng đỏ, nhìn lên, “A Kỳ?”
“Quân Duyệt thiếu gia, đã có tin tức.”
Tôi lấy làm kinh hãi, ngồi bật dậy như lò xo.
A Kỳ nói, “Chúng ta vận khí xem như không tồi, Trữ Thư mặc dù không chủ ý có hảo tâm, bất quá cảnh sát hình như cũng không biết sự tình từ đầu đến cuối, không đem việc này xem xét quá nghiêm trọng. Nhân chứng cũng chỉ là tạm thời chuyển đi khách sạn, dùng kế sách an toàn.”
Tôi thở ra một hơi, “Thật may.”
Nếu nhân chứng đã được đưa đến chỗ cảnh sát nghiêm mật bảo hộ, thậm chí giấu đi nơi an toàn, muốn hạ công phu với bọn họ, sẽ có thêm rất nhiều phiền toái.
A Kỳ thần sắc so với ngày hôm qua đã nhẹ nhõm hơn nhiều, gật đầu nói, “Điều tra ra địa chỉ, chuyện còn lại Lâm Tín sẽ lo liệu, có tiền có thể khiển ma sai quỷ, nện xuống số tiền lớn như vậy, cho dù nhân chứng kia không thức thời, cũng phải lo lắng một chút xem bản thân có đủ phân lượng để rước lấy việc này hay không. Cho dù hắn không thương tiền, cũng không thể không thương tính mệnh của mình được.”
Tôi tâm sự nặng nề, lại bị một lời của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-phi-duong-quang/1352302/quyen-2-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.