Buổi tối sao sáng đầy trời, cuối cùng không biết là khóc ngất đi hay ngủ thiếp đi.
Tôi rốt cuộc nhắm mắt lại trong lòng người tàn nhẫn nhất, khi mở mắt ra, đã trở về căn phòng ngủ hoa lệ.
Hết thảy dường như chỉ là mộng.
Không có khu vui chơi, không có hải đảm thứ thân, không có trời xanh biển xanh, và An Nhiên của tôi.
Cái gì cũng không thay đổi.
Người sở hữu tôi đang đứng bên giường mặc tây trang, quay đầu lại liếc mắt nhìn tôi, nói, “Cậu đã ngủ thẳng đến giữa trưa rồi. Rời giường, ăn cơm trưa, đi gặp cô giáo.”
Lãnh đạm, cường ngạnh.
Tôi không thể không nghe theo, thật sự rời giường, ăn cơm, đi gặp cô giáo.
Cô giáo xinh đẹp thật sự đang chờ, thấy tôi tiến vào ngồi xuống, liền hỏi, “Ngày nghỉ hôm qua trôi qua thế nào? Tặng quà gì?”
Tôi đột ngột ngẩng đầu lên nhìn cô, cô quan sát tôi, nhăn hàng mi xinh đẹp, “Sinh nhật của An Nhiên, cậu sẽ không ngay cả một món quà cũng không tặng chứ?”
Tôi cả kinh, “Sinh nhật của An Nhiên sao?”
“Cậu không biết?”
Tôi không nói lời nào.
Cô giáo ngồi trước mặt tôi cười lạnh, chậc chậc hai tiếng, “Bội phục, bội phục.”
Tôi nhìn cô, “Cô bội phục cái gì?”
Cô nói, “Tôi đương nhiên là bội phục An Nhiên. Còn có thể bội phục cái gì?”
Tôi hung hăng nắm bàn tay thành quyền dưới bàn học, cô cũng xem như có bản lĩnh, cư nhiên có thể nhìn ra được, mỉm cười với tôi, “Cậu lại muốn bất kính với cô giáo? A, Lần trước cậu ném chậu trúc về phía tôi, vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-phi-duong-quang/1352293/quyen-1-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.