Tiểu Cửu cư
Điêu Điêu Tiểu Cửu được che khăn voan đỏ ngồi trên giường chờ người đến vén…
Nàng đời này chưa từng ngoan như vậy, chủ yếu là do nàng không muốn xốc khăn voan, cảm thấy lẳng lặng ngồi trong bóng tối, yên lặng suy nghĩ tâm sự, rất tốt!
Cười, nàng rất muốn cười, Điêu Điêu Tiểu Cửu thử hé ra một nụ cười, hơi khổ sở, khóe miệng lại trầm xuống.
Không được, nhất định phải cười, tương lai mỗi một ngày ta đều nhất định phải vui vẻ, không thể bởi vì có một kẻ thối tha không thích bản thân, liền không cười.
“Khanh khách…” Điêu Điêu Tiểu Cửu cảm thấy bản thân cười thật giả dối, trong lòng buồn bã.
Nàng hít sâu một hơi, tiếp tục dũng cảm cười khan: “Khanh khách…” Ai, thật khó nghe…
Điêu Điêu Tiểu Cửu không chịu thua tiếp tục luyện tập, mãi đến lúc có một người đẩy cửa ra, đứng trước mặt nàng.
Điêu Điêu Tiểu Cửu lấy tay vén khăn voan, chỉ có thể nhìn đến vạt áo đối phương, là màu đỏ, sao, là Liễu Liễu sư huynh, lập tức lạnh nhạt hỏi: “Ngươi sao giờ đã chạy vào, không phải nói trước khi bái đường chúng ta không thể gặp mặt sao?”
Liễu Liễu sư huynh không đáp, chỉ đứng yên ở đó.
Điêu Điêu Tiểu Cửu hơi hơi không vui, “Này, đừng cho là ta muốn gả cho ngươi, ngươi có thể ra dáng tác phong trượng phu đáng tởm, hừ, sau này ngươi nếu dám không nghe lời, ta liền đánh ngươi.”
Nghe xem, tân nương tử còn đội khăn voan đỏ nên nói lời này sao? Thông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-phi-dac-y/3258584/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.