“Potter! !” Snape rống giận đến mức có chút bị khàn tiếng, nhưng khi thiếu niên xoay người lại hoàn toàn không có chút nào sợ hãi.
Một Potter trần trụi, một Potter trần trụi nhìn y cười ngây ngô.
Snape thật sự rối loạn đến ngây người, đũa phép có chút run rẩy: “Bùa choáng.” Đây có lẽ là câu chú mong manh nhất của giáo sư hùng mạnh từng niệm ra. Điều này hoàn toàn vì lợi ích của nhóc con đần độn này, bột phấn làm ý thức người ta trở nên mơ hồ nhưng không phải mất đi trí nhớ, chờ sau khi tác dụng qua đi vẫn sẽ nhớ hết mọi chuyện. Vì thế trước khi kịp làm gì ngu xuẩn cứ cho hôn mê nằm một chỗ! Snape oán hận, y sớm nên làm như vậy.
Harry lập tức ngã nhào xuống đất.
Snape tiến tới hai bước, vừa vặn đón được, tay run lên, Snape suýt nữa hất ngã Harry xuống, đây không phải lần đầu tiên y ôm Harry, nhưng cái gì cũng không mặc tuyệt đối là lần đầu tiên, hai gò má thiếu niên ửng hồng, da thịt trên người cũng ửng lên màu đỏ đáng yêu, nóng rực đến bỏng tay.
Snape ôm chính là thắt lưng thiếu niên, phần eo rất nhỏ, trơn nhẵn bóng loáng, bàn tay chỉ cần đi xuống một chút thôi chính là cái mông, Snape tuy là người lạnh lùng cay nghiệt nhưng xét về nhiều phương diện y không phải lạnh nhạt, huống chi trên thực tế y thực sự là có cảm giác với Harry, đáng giận! Ý niệm kế tiếp trong đầu Snape chính là muốn hóa đá tay mình.
Miễn cưỡng ôm lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-phi-dac-di/2155301/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.