Hai người nằm trên giường ngủ tới tận chiều, hiển nhiên, đây là chủ ý của Harry.
“Tôi muốn mua rất nhiều thứ……” Harry cúi đầu thì thào trước ngực bạn trai: “Tôi đói bụng…….”
Càu nhàu càu nhàu, bụng Harry bắt đầu tạo phản, cậu đỏ mặt: “Anh ngủ có ngon không?”
“Trừ bỏ suýt chút bị ngươi siết cổ chết, thì cái gì cũng tốt.” Snape trêu chọc.
Harry ngửa đầu lên chớp chớp mắt: “Tay phải của anh đâu?”
Sắc mặt Snape lập tức chìm xuống, bàn tay vô thức đang siết chặt eo đối phương vội vàng rút lại.
Harry cười hắc hắc, sáng chói như ánh mặt trời, bất mãn cùng ủy khuất khi chờ đợi suốt đêm qua đã hoàn toàn tiêu tán.
Một giờ sau, siêu thị Muggle.
Snape cúi đầu tựa chọn một tá khoai tây liền phát hiện không thấy Harry, không phải lại đi mua khoai tây chiên với chocolate đi, Snape cảm thấy mình phải dạy Harry một khóa, ăn nhiều đồ ngọt sẽ ngốc nghếch, Dumbledore chính là ví dụ!
Đẩy xe hàng, Snape đi tới khu đồ ăn vặt nhưng không phát hiện người, nhíu mày, nhìn trái nhìn phải, lúc này mới thấy Harry vội vàng nhét cái gì đó vào túi plastic màu đen.
“Này……” Snape đi tới, tức giận lên tiếng.
“A!” Harry bị dọa tới mức run rẩy, túi plastic màu đen trên tay rơi xuống xe đẩy.
Snape cảm thấy buồn cười: “Ngươi không biết lúc tính tiền cũng phải lấy ra sao?”
“A? Tôi…….” Harry xấu hổ, kêu chít chít: “Tôi……….”
“Không phải.” Harry uể oải, bất đắc dĩ lấy mấy món đồ trong túi plastic ra: “Không cho anh cười.”
Mấy cái quần lót cùng vài cái áo 3 lỗ mà thôi.
Hai má Harry nóng bừng đến muốn bốc hơi, kỳ quái là không nghe thấy tiếng cười nhạo nào, cậu cẩn thận nhìn về phía Snape, lại phát hiện đối phương nghiêng đầu đi, sao người xấu hổ lại biến thành Allen rồi?
“Anh cần không? Nếu không mình đi mua thêm cho anh mấy cái.” Da mặt Harry đột nhiên dày lên, quần lót tình nhân có vẻ rất được.
“Không cần.” Snape thực sự tin rằng não Harry thiếu đi vài cái tế bào.
Harry nhún vai, đột nhiên cười nói: “Vậy đổi dầu gội đầu đi, loại trong nhà không hợp với anh, anh nên dùng loại chống nhờn.”
Lần này tới phiên Snape tức giận, y trừng Harry.
“Mấy thương hiệu của Muggle nhất định có loại hợp với anh.” Harry cười ha hả kéo bạn trai đi, chỉ có những mối quan hệ rất thân mật mới có thể nói tới những vấn đề riêng tư này, điều này làm cậu cảm thấy rất tuyệt.
Đứng trong khu vực sản phẩm dầu gội, sữa tắm, Harry không ngừng so sánh các loại nhãn hiệu, Snape nghiêm mặt không ngừng phóng khí lạnh.
“Thử loại này trước xem.” Harry giơ một chai lắc lắc, sau đó trực tiếp bỏ vào xe đẩy: “Dudley hay dùng loại này, tôi đoán nó khá tốt, ách, ít ra trên hướng dẫn cũng có viết dành cho tóc nhờn.”
Snape nhìn chằm chằm chai dầu gội như nó là độc dược, tóc y bị nhờn vì thường xuyên tiếp xúc độc dược! Không phải trời sinh!
“Tức giận?” Harry cười mỉm: “Tôi cũng chỉ suy nghĩ cho anh thôi, tôi không muốn người yêu trở thành một sinh vật đầy dầu, a, chuyện này làm tôi nhớ lại trước kia các học viện có đánh đố lão dơi đầu bóng nhờn bao lâu mới gội đầu một lần…….” Harry nói ra sau đó lập tức ngừng lại: “Úc, thật xin lỗi.”
Mặt Snape đen thui.
“Tôi nói là Snape giáo sư.” Harry xua tay giải thích: “Tôi không phải cố ý nói xấu viện trưởng của anh, thật mà, chỉ là quen miệng……”
Snape hừ lạnh một tiếng: “Bao lâu?”
“Gì cơ?”
“Ngươi cược bao lâu?” Âm thanh Snape trầm thấp trơn bóng như tơ.
“Úc, đây là đánh đố theo học viện, đương nhiên, học viện của anh không tham gia.” Harry thấy bạn trai không trách tội liền nói tiếp: “Ravenclaw nói là một tuần, đây là kết luận của bọn họ sau khi nghiên cứu ‘chuyên môn’, học viện tôi nói là một tháng, không có căn cứ, chỉ đoán theo trực giác, còn Hufflepuff mới cường điệu nhất, anh nhất định không thể tưởng tượng nổi, bọn họ nói là một năm, quá phóng đại đúng không?”
“Sau đó?” Snape nghiến răng nghiến lợi, Hufflepuff, mặt ngoài thành thật, bản chất xấu xa.
“Còn gì mà sau đó chứ?” Harry quơ tay: “Tranh luận mãi nhưng cũng không có đáp án chính xác, cuối cùng bỏ mặc qua một bên.”
Harry vỗ vỗ vai bạn trai: “Không có gì phải tức giận, chúng ta còn đố xem McGonagall giáo sư sau khi biến thành mèo có ăn chuột hay không, ưm, còn có Dumbledore giáo sư, chúng ta đố là có bao nhiêu viên kẹo bên trong áo chùng của thầy.”
Học trò buôn chuyện giáo sư trong trường chỉ là hình thức giải trí bình thường, Harry cố gắng biểu đạt quan điểm này.
Snape khó chịu lầm bầm, xoay người đi.
Harry bắt kịp, cậu nhịn không được truy vấn: “Thế viện trưởng của anh rốt cuộc bao lâu mới gội đầu một lần?”
Snape đột nhiên đứng lại, Harry thình lình lập vào lưng y: “Ôi…….” Cậu bụm mũi.
Snape ném qua một ánh mắt âm u, nghiến răng nghiến lợi nói: “Mỗi ngày.”
“Oa a……..” Harry tỏ vẻ ngạc nhiên: “Đây nhất định là tin tức làm Hogwarts bùng nổ!
Ánh mắt lại càng âm u.
“Yên tâm, cái gì tôi cũng không nói.” Harry vội vàng lắc đầu: “Tôi điên mới đi trêu chọc y.”
Ngươi đã chọc rồi! Snape bước nhanh hơn, một đám nhãi con, thích bị ngược đãi sao! !
Nửa giờ sau, hai người quay về đường Bàn Xoay.
Harry ngửa đầu nhìn bạn trai đang bận rộn trong nhà bếp, cậu đang suy tính xem nên mở miệng thế nào, dù thế nào đi nữa cậu cũng muốn thẳng thắng với nhau.
Snape không kiên nhẫn đặt hai dĩa mì ý lên bàn, vì cái gì là y xuống bếp? Bị nụ cười của người nào đó biến thành nô dịch, đại sư độc dược vô cùng bất mãn.
Harry cầm nĩa xoay tròn sợi mì.
“Không có bỏ độc.” Snape càng bất mãn, bày ra bộ dáng do dự đó cho ai xem!
“Không.” Harry ngoan ngoãn cúi đầu ăn một ngụm to: “Ăn ngon lắm.”
Khóe miệng Snape khẽ nâng lên một độ cung khó thấy, y cúi đầu gắp một ít bỏ vào miệng.
“Anh là ai?”
Snape nghẹn, y ngẩng đầu lên, nhìn thấy biểu tình vô cùng nghiêm túc của Harry.
Dừng một chút, Snape nuốt xuống số thức ăn trong miệng, thu hồi lại thần thái ngây ngẩn lúc nãy, thản nhiên nói: “Ta nghĩ rằng chúng ta đã có được sự nhất trí.”
“Tôi chỉ hi vọng chúng ta hiểu nhau hơn.” Harry lựa từ.
“Không cần…..” Snape cương quyết cự tuyệt.
Harry nhíu mày, thái độ bạn trai quá kiên quyết, cậu hít một hơi, cố gắng phóng nhẹ giọng điệu: “Vì sao chứ? Tôi không hiểu việc này có gì phải dấu, tựa như tôi không hề để ý việc anh biết tôi là ai, nếu như anh muốn.” Harry khéo léo biểu đạt, buồn bực nói thêm một câu trong lòng, huống chi anh cũng đã biết thân phận tôi.
“………ta để ý.” Snape nghiêng đầu, giọng điệu cứng rắn.
Harry thật không thể tin được, vì cái gì lại như vậy? Allen quá bận rộn, cậu nhân nhượng, có Malfoy làm bằng hữu, cậu cũng nhân nhượng, không thể lúc nào cũng ở cùng cậu, thậm chí còn không nhớ nhung cậu, cậu cũng có thể nhân nhượng, ngay cả việc uống thuốc giả trang trong khi có tới 90% khả năng anh biết thân phận mình, cũng chỉ vì để ý tới cảm nhận của Allen, cậu không muốn làm đối phương cảm thấy cậu bức bách anh.
“Ta không muốn nói về vấn đề này.” Snape lạnh lùng bổ sung.
“Tôi không hiểu!” Harry bật dậy: “Có cần thiết phải dấu không? Anh có biết là tôi không hề để ý tới việc anh là ai!”
“Vậy cần gì phải truy vấn?” Ngữ điệu Snape vô cùng sắc bén.
“Tôi muốn biết tên thật của người mình yêu, này có gì không đúng?” Harry cất cao âm lượng: “Tôi không biết, không biết gì cả, bộ dáng Malfoy nhìn tôi hệt như nhìn một đứa ngu xuẩn! Anh có nghĩ tới cảm thụ của tôi không? !”
“…….” Snape giấu đi bàn tay đang siết chặt của mình vào ống tay áo: “Ta không muốn nói về vấn đề này, ta nghĩ ngươi nghe rất rõ ràng.” Cố gắng kìm nén cảm xúc.
“Tôi không hiểu!” Harry xù lông, ngay cả một lý do cũng không có!
“Ngươi không cần phải hiểu.” Snape nói ngay sau đó.
Harry tức giận thở hổn hển: “Không cần lên mặt dạy đời tôi, tôi biết mình muốn cái gì, nên biết cái gì! Tôi không phải con nít!” Tấm mắt gắt gao bám chặt vào đối phương, làm cậu thất vọng chính là đối phương không hề có chút phản ứng nào.
Không khí gượng gạo khuếch tán, cuối cùng Harry xoay người lao ra ngoài.
Lúc này, Snape mới vô lực tựa vào ghế, HArry không biết, y không nói không phải vì không muốn, mà là không dám, từ khi nào y trở nên sợ hãi sự thật như vậy.
……….
Thứ bảy này có một người nằm nướng trên giường tới tận giữa trưa mới bò dậy, không ai khác là Draco Malfoy.
Phòng ngủ.
“Cháu ngoại trai, có gì đâu mà không vui.” Sirius bày ra bộ dáng cậu họ dựa trên ghế, trong tay cầm một con gà đang gặm, hắn phất tay về hướng Draco, an ủi: “Slughorn là lão già không có mắt, đừng để ý tới lão.” Nếu hắn không nhìn lầm thì Draco đang buồn bực vì hôm qua không nhận được thư mời của lão già đó.
Malfoy luôn thích hư vinh, Draco thừa nhận điểm này, cậu khó chịu nhìn Sirius: “Tôi đoán anh cũng không nằm trong phạm vi của ông ta!”
“Vậy em sai rồi!” Sirius cười hắc hắc, thuận tay quăng khúc xương gà vào thùng rác: “Năm đó lão có mời ta tham gia vào tụ hội con sên đó, chính là tôi không thèm đi!” Sirius làm mặt quỷ: “Lão già ái mộ hư vinh, ai thèm đi tâng bốc lão!”
Draco khiêu mi, hừ lạnh một tiếng: “Anh thật là không chịu nể mũi viện trưởng sao.” Nếu cậu nhớ không lầm, Slughorn là viện trưởng của cha đỡ đầu.
“Viện trưởng của tôi?” Biểu tình của Sirius tựa như đang nghe chuyện tiếu lâm, hắn đứng lên: “Không phải em lầm đi.”
“Lầm?”
“Viện trưởng của tôi là Minerva McGonagall.” Sirius lớn tiếng tuyên bố: “Tôi là Gryffindor anh dũng!”
“A?!” Draco nhảy dựng lên, trợn mắt há hốc nhìn nam nhân.
Sirius rất cởi mở, lại hay nói, cũng rất thích vận động, loại nam nhân tùy tiện này quả thực không giống một quý tộc, nhưng Draco chưa bao giờ nghĩ người này là một Gryffindor, bởi vì dòng họ Black đại diện cho Slytherin.
“Narcissa không nói cho em biết?” Sirius hỏi lại, sau đó nhếch miệng cười: “Tôi nghĩ chị ta đại khái đã quên mất.”
“Sao có thể chứ!” Draco đột nhiên kêu lên: “Anh là một Gryffindor, sao mẹ tôi lại nhờ anh hỗ trợ? !” Cha bị bỏ tù, mẹ đang lừa gạt Chúa tể Hắc ám, Draco chỉ cho rằng cha mẹ không tán đồng với Chúa tể Hắc ám, điều cậu nên làm là cẩn thận dè đặt, thức thời thoát thân, nhưng cậu không ngờ mẹ mình lại thay đổi như vậy, có quan hệ với Gryffindor khác nào phản kháng.
“Tôi còn là cậu của em…….” Sirius làm ra bộ dáng thực bi thương.
Biểu tình Draco thực khó xem, một lần nữa ngồi xuống, cố bình tĩnh lại, khô khan nói: “Chuyện này nhất định là chuyện kinh động nhất trong lịch sử phân viện Gryffindor.”
Sirius dùng phương thức quen thuộc của Draco, nhướng mi nói: “Là vinh hạnh của tôi.”
“Thực khó tưởng tượng nổi.” Draco thở ra một hơi, một Black lại vào Gryffindor, khó trách mẹ từ trước tới giờ không hề nói cho cậu biết có người cậu này tồn tại.
“Quả thực oanh động, năm đó lúc nón phân loại kêu tên học viện của tôi, cả nửa Hogwarts hét chói tai, một nửa quên đi làm thế nào để hét.” Sirius nhớ lại, khóe miệng cong lên: “Tôi là người duy nhất trong nhà tiến vào học viện Gryffindor.”
“Cha mẹ anh không trách?” Draco cẩn thận hỏi.
“Sao có thể? Hôm sau tôi thu được một lá thư sấm, mẹ ta biểu hiện như một người đàn bà đanh đá.” Sirius xua tay: “Nếu không phải sau đó em trai thuận lợi tiến vào Slytherin, bà nhất định sẽ bắt tôi nghỉ học.”
Draco chớp mắt.
“Nói tới thì, em có điểm giống Regulus.” Sirius chìm vào ký ức, thản nhiên nói: “Đương nhiên không phải diện mạo, là phương diện khác, bộ dáng luôn giả bộ cao ngạo, thực tế chỉ là một đứa con nít nhát gan, lúc còn bé luôn lẽo đẽo theo sau tôi.”
Draco cười giượng, sao mà giống chứ, chết tiệt.
“Đáng tiếc, sau khi lớn lên liền biến thành bộ mặt người chết, mỗi ngày chỉ nói tới kế thừa huyết thống, phiền muốn chết.” Sirius càu nhàu.
Draco nhịn không được nhíu mày: “Sau đó thì sao?”
“Cái gì sau đó?” Sirius quay đầu hỏi.
“Những người khác?”
“Ai biết, chính là cái tên nhát gan đó lại chạy đi gia nhập tử thần thực tử, có lẽ đã chết ở một xó nào đó đi.” Sirius thuận miệng nói: “Lúc tôi ra khỏi Azkaban, trong nhà không còn ai.”
“………anh không đi tìm?” Mày Draco nhíu lại càng sâu.
“Vì cái gì phải tìm?” Sirius khó hiểu.
“Đó là em trai của anh.” Draco cảm thấy mình không thể hiểu nỗi suy nghĩ của Sirius.
“……..cha mẹ hay em trai cũng vậy, từ lúc đầu tôi với bọn họ đã mỗi người một ngả, bọn họ chỉ thích đi theo Chúa tể Hắc ám, cả ngày nói tới chuyện tinh lọc huyết thống chó má, tôi không quản bọn họ đi tìm chết!” Sirius khó chịu gầm nhẹ, dường như đang cố gắng ẩn nhẫn cảm xúc trong lòng.
Vài phút sau, Draco nói: “Tôn trọng huyết thống là truyền thống, tôi không nghĩ nó có gì sai.”
“Giống như Voldemort, truyền thống vĩ đại cỡ nào a?” Sirius nhịn không được châm chọc, giáo dục của cháu ngoại trai thực có vấn đề.
“Kia cũng vì phương pháp giữ gìn của hắn sai lầm!” Draco đỏ mặt, cậu chán ghét Sirius không có bộ dáng giữ gìn huyết thống quý tộc như vậy.
“Giống như ba em sao?” Sirius cười lạnh: “Tự đưa mình vào Azkaban? Em nên cảm thấy may mắn vì mình không giống hắn.”
“Không được nói cha tôi như vậy!” Draco nhảy dựng lên, phẫn nộ trừng Sirius.
“Sự thật là vậy.” Sirius nhấn mạnh.
“Anh——” Draco tức giận tới phát run, cậu kéo cửa: “Đi ra ngoài!”
“Tôi chỉ nói sự thật…….”
“Ra ngoài cho tôi!” Draco không thể tha thứ cho bất cứ kẻ nào nói xấu cha.
Sirius bĩu môi, biến thanh cẩu chạy ra ngoài, thực bực bội, hắn phải giải sầu!
Có lẽ lạnh lùng, có lẽ tàn nhân, có lẽ đã làm không ít chuyện xấu, nhưng trong mắt Draco, cha vĩnh viễn là người luôn đặt cậu và mẹ ở vị trí quan trọng nhất.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]