Như ta có thể nhận ra trong câu nói quá vội vã trên, Paula không chỉ thấy cơ hội sống còn trong nghề may tử tế, mà giờ đây Paula còn thấy trong tình yêu một cơ hội SỐNG. cô thấy như phải chạy đua với mọi người một quãng đường dài, một quãng đường đầy ổ voi, tất cả rơi vào những hố ấy rồi biến mất, như trò billard: mấy cô chị cùng các con và những ngón tay tàn tạ, ông anh trai, người sắp có con nhưng bây giờ các ngón tay đã tàn tạ, bà mẹ của Erich, người rất lắm con cái và như một sự kỳ diệu vẫn còn đủ các ngón tay, tất cả rơi vào hốc và biến khỏi bình diện nơi thực tế diễn ra.
Nhưng cô, Paula, cô khéo léo tránh được các lỗ! và cuối đường cô rơi vào vòng tay của Erich trong tiếng chuông nhà thờ ngân.
Hết nghề may là bắt đầu cuộc sống thực, không thể thực hơn. còn lâu mới phải nghĩ đến cái chết, vì nếu cuộc sống là thực và đúng thì nó còn lâu mới đến. chỉ khi người ta sống cuộc đời không thực và không đúng, như mẹ và bố, những người chỉ sinh ra, bắt tay vào việc ngay rồi chết luôn, chứ không từng cảm nhận được thực tế của cuộc sống thực, chỉ khi người ta có cuộc sống không thực và không đúng, đó là cuộc sống của công việc chẳng đem lại cho ta cái gì, khi ấy người ta mới chết một cách thực thụ và bền vững. sự việc đôi lúc nhanh đến nỗi, cuối đời cứ tưởng là chẳng sống tí nào.
Paula bỗng dưng coi nghề
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-oi-la-tinh/2760524/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.