Chương trước
Chương sau
Nam Thiên môn vẫn rộng lớn như vậy, uy nghiêm sừng sững giữa vầng mây.

Tất cả đều không thay đổi, ngay cả thủ vệ thiên binh Nam Thiên môn kia vẫn mang khuôn mặt cũ.

Khi bước vào nơi này, trong lòng Phượng Tĩnh Xu đột nhiên có loại cảm giác "về nhà". Rõ ràng thời gian ở chỗ này cũng không lâu, dfienddn lieqiudoon nhưng cố tình trong lúc vô hình lại sinh ra tình cảm quyến luyến với nơi này.

"Người phương nào tự tiện xông vào Nam Thiên môn!?" Thủ vệ thiên binh nhận thấy được hơi thở xa lạ, lập tức vung song kích xuống chỉ về phía Phượng Tĩnh Xu lớn tiếng quát hỏi.

Phượng Tĩnh Xu nhẹ giọng cười, "Là ta, thủ vệ đại ca, không phải mọi người không biết chứ?" Vừa nói, vừa thản nhiên dạo bước tiến lên.

"A!"

"Ôi!"

Hai tiếng hút khí chợt vang lên, tay thiên binh mới vừa còn nắm chặt trường kích uy phong lẫm liệt lúc này mang vẻ mặt kinh ngạc, không biết làm sao.

"Thế nào? Mọi người thật giống như không muốn gặp lại ta?" Phượng Tĩnh Xu cau mày.

Vừa thấy Phượng Tĩnh Xu cau mày, hai thiên binh nhất thời biến thành tôm tép, không ngừng mãnh liệt lắc đầu, "Không, sẽ không! Sao chúng ta lại không muốn gặp Hoàng Vũ cô nương chứ!"

Hoàng Vũ...... cái tên quen thuộc và xa lạ...... Phượng Tĩnh Xu run run.

"Cái đó...... sao cô nương lại tới?" Thiên binh Giáp cẩn thận từng li từng tí hỏi, trong lòng vừa mong đợi vừa sợ.

Tên tuổi Hoàng Vũ Tĩnh Xu ở Thiên giới ai không biết ai không hiểu?

Nhớ ngày đó nàng ở Thiên Đình, mới ba ngày, đã làm cho cả Thiên Đình huyên náo người ngã ngựa đổ, rồi lại làm cho người ta không hạ được miệng trách cứ, quả thật làm cho người ta vừa yêu vừa hận.

Với một đám thiên binh thiên tướng tự xưng là người trời võ công cao cường như bọn họ, thời gian không quá nửa ngày, đã bị nàng quật ngã thành chồng lớn, khiến mặt mũi võ tướng bọn họ bị quét hết. Có điều lời như vậy còn dễ nói, bọn họ còn có một cái lý để gạt bỏ ghét nàng, nhưng nàng vừa xoay người đã bưng ra một bàn mỹ thực làm người ta thèm thuồng, khiến từng người bọn họ đầu óc mê muội choáng váng, Dieenndkdan/leeequhydonnn ăn một bữa như hổ đói, quét sạch những món ăn nàng làm. Có người nói “nã nhân thủ đoản, cật nhân chủy nhuyễn” (được lợi từ người khác thì cho dù người ta có gì không đúng thì mình cũng không dám nói gì),thế nêb, ăn luôn món ăn nàng làm, sao bọn họ còn không biết xấu hổ mà ghi hận người ta? Không thể làm gì khác hơn cười đau khổ tiếp tục bị nàng quật ngã......

Sau đó nàng hạ phàm đầu thai, khoan hãy nói, Thiên Đình lập tức yên tĩnh lại, khiến bọn họ hơi cảm thấy không quen, đều rất nhớ nhung tay nghề xuất thần nhập hóa của nàng.

Ôm tâm tình phức tạp, thiên binh Ất lặng lẽ thở dài. Chỉ là nói thật, hắn thật sự vẫn muốn ăn một ăn ngon mỹ vị làm cho người ta chảy nước miếng kia......

Phượng Tĩnh Xu phục hồi tinh thần lại, nói ra ý đồ của mình, "Ta tới tìm Long Vương."

"Long Vương?" Vẻ mặt thiên binh Ất mù mịt, "Long Vương không có ở đây!"

"Không có ở đây? Hắn đi đâu rồi?" Phượng Tĩnh Xu gấp gáp hỏi.

"Trước đó vài ngày hắn đã đi ra ngoài, hình như là đi tuần biển Bố Vũ rồi." Thiên binh Giáp trả lời.

Tuần biển Bố Vũ?

Trong lòng Phượng Tĩnh Xu không khỏi khó hiểu, theo bọn họ nói, vậy mưa ở đất phong không phải do Long Vương làm đúng không?

Không nghĩ ra, nàng quyết định hay là trực tiếp tìm cha nuôi mẹ nuôi của mình để giải quyết, "Vậy ta tìm Ngọc đế và Vương Mẫu, bọn họ ở đây chứ?"

Hai người cùng gật đầu, "Có."

"Vậy phiền hai vị thông báo một tiếng." Vốn trực tiếp có thể đi vào, nhưng Phượng Tĩnh Xu vẫn có lễ  xin hai người thông báo thay.

"Không cần, không cần." Nào ngờ thiên binh Giáp phất phất tay nói: "Hoàng Vũ cô nương, người cứ trực tiếp đi vào tìm Ngọc đế, không cần thông báo đâu."

Ách, không thể nào, đơn giản cho có như vậy hả?

Thấy Phượng Tĩnh Xu hơi ngạc nhiên, thiên binh Ất nói: "Trên Thiên Đình ai không biết Hoàng Vũ cô nương chứ! Dinendian.lơqid]on Người là con gái nuôi của Vương Mẫu nương nương, hơn nữa chúng tiên trong Thiên Đình cũng không phải là không biết người. Sau khi người đi, tất cả mọi người đều rất hoài niệm người, còn ước gì người trở lại!"

Sau khi đi.....

Khóe miệng Phượng Tĩnh Xu giật giật, sao lại nói kỳ lạ như vậy......

Nhưng mà bây giờ nàng có chuyện gấp muốn tìm cha nuôi mẹ nuôi, vì vậy cũng không khách khí với bọn họ, nếu bọn họ nói trực tiếp có thể đi tìm không cần thông báo thì nàng phải đi nhanh thôi!

Nghĩ như vậy, Phượng Tĩnh Xu cảm ơn hai người rồi nhanh chóng đi vào Vân Tiêu Bảo điện.

Đưa mắt nhìn bóng dáng Phượng Tĩnh Xu rời đi, trên mặt thiên binh Giáp Ất lộ ra nụ cười thèm thuồng, trong lòng tính toán, hắc hắc, Hoàng Vũ cô nương trở lại, lần này bọn họ sẽ có lộc ăn rồi......

Đang đắm chìm trong ảo tưởng tốt đẹp, đột nhiên, hai người cảm thấy một cỗ hơi thở khác đến gần, trong lòng hơi lạnh, không khỏi khó hiểu, sao hôm nay lại có nhiều "du khách" như vậy!

"Người phương nào tự tiện xông vào Nam Thiên môn!?" Tiếng trách mắng vang lên lần nữa.

Lần này, không có tiếng trêu chọc, ngay khi thiên binh Giáp Ất thấy người xâm nhập kia thì nhất thời lòng đầy kinh ngạc, trong đầu đồng thời thoáng qua một người —— Thái Thượng Tinh Quân!

**** Tiêu Tương thư viện **** Tĩnh nữ  truyền **** Tiêu Tương thư viện **** Tĩnh nữ  truyền ****

Khi Phượng Tĩnh Xu tới Vân Tiêu Bảo Điện, Ngọc đế và Vương Mẫu đã sớm ngồi ngay ngắn ở trên, phía dưới còn có chúng tiên Thiên Đình đang đứng.

Thấy người quen, Phượng Tĩnh Xu lộ ra nụ cười.

"Mẹ nuôi." Phượng Tĩnh Xu mở lời chào Vương Mẫu đầu tiên. Nữ nhân, luôn là người tương đối dễ nói chuyện, huống chi Vương Mẫu vẫn có một tầng quan hệ với nàng.

"Ai, đứa bé ngoan!" Đã nói nữ nhân thích tính toán chi li, Phượng Tĩnh Xu vừa mở miệng, Vương Mẫu đã cười không ngừng được, da.nlze.qu;ydo/nn không vì cái gì khác, chỉ vì nàng chào mình đầu tiên, hắc hắc! Trong ngày thường những tiên bối này, thấy nàng và Ngọc đế, đều là Ngọc đế trước Vương Mẫu sau, mặc dù rất bình thường, nhưng nếu như thỉnh thoảng có người có thể gọi Vương Mẫu trước, nàng cũng sẽ cảm thấy rất sảng khoái.

Quả nhiên, Ngọc đế vừa nghe thấy, sắc mặt đen lại. "Khụ khụ!" Ho khan hai tiếng, nhắc nhở Phượng Tĩnh Xu sự hiện hữu của hắn.

Phượng Tĩnh Xu cũng cho Ngọc đế mặt mũi, làm động tác chào, "Ngọc đế."

"Ừm!" Mặc dù không hài lòng, nhưng Ngọc đế đã không còn cầu xin cái gì nhiều nữa. Ngươi còn cầu mong gì khác nữa chứ? Được Phượng Tĩnh Xu tôn kính? Kính ngưỡng? Hay là kính sợ?

Coi như xong! Theo bản ghi chép trước kia của nàng, hôm nay biểu hiện của nàng đã rất tốt, chỉ cần nàng không hề nói tới điều kiện, bồi thường gì với hắn thì hắn cũng đã rất thỏa mãn.

"Oa nhi, tuổi thọ của ngươi chưa hết, sao lại chạy lên đây?" Trong miệng Ngọc đế hỏi như vậy, nhưng chỉ là cho Phượng Tĩnh Xu một cơ hội mở miệng mà thôi.

Nhắc tới ý đến, Phượng Tĩnh Xu thu lại nụ cười, "Ta nghĩ, Ngọc đế hẳn biết ta vì cái gì mà đến."

Ngọc đế trầm ngâm, "Là vì đất phong của ngươi bị lũ lụt đi!"

Phượng Tĩnh Xu lắc đầu, "Nạn lũ lụt đó không chỉ là đất phong của ta, nếu như không ngăn cản, phạm vi ảnh hưởng sẽ mở rộng tạo thành cục diện không thể vãn hồi, đến lúc đó sẽ thật sự là sinh linh đồ thán. Cho nên ta muốn xin Ngọc đế giúp một tay, dừng lại cục diện tai nạn này!"

Ngọc đế trầm lặng một lát, nhưng lại không ngừng vụng trộm nháy mắt cho Vương Mẫu, để cho nàng ra mặt nói.

Vẻ mặt Vương Mẫu không ngừng biến đổi, cuối cùng vẫn lên tiếng: "Tĩnh Xu, con tới đây." Ngoắc tay gọi Phượng Tĩnh Xu.

"Mẹ nuôi." Phượng Tĩnh Xu tiến lên vài bước, đi tới trước mặt Vương Mẫu.

Vương Mẫu cầm tay Phượng Tĩnh Xu, thở dài nói: "Tĩnh Xu à, chuyện này chúng ta không thể giúp con."

Phượng Tĩnh Xu biến sắc, "Tại sao!?"

Nàng vốn cũng không tin lời Vương Mẫu nói, sao bọn họ lại không giúp được nàng chứ? Nếu bọn họ cũng không có cách nào, trong trời đất này còn có ai có thể có cách?

Vương Mẫu lắc đầu, "Tĩnh Xu, con nên biết, mặc dù Ngọc đế với ta là người có địa vị cao nhất Thiên Đình, nhưng mà ở trên chúng ta, còn có đạo pháp thiên địa làm chúng ta tôn sùng, cũng chính là thiên mệnh. Những thần tiên như chúng ta, dieendaanleequuydonn cũng chỉ cũng chỉ là người may mắn được thiên mệnh chọn trúng, được tuyển ra thay mặt quản lý, để trời đất được hoạt động, xoay chuyển sự vốn có. Mặc dù có chút phương diện chúng ta có thể làm chủ, thế nhưng khi gặp phải chuyện lớn, chúng ta vẫn phải tuân theo thiên mệnh."

Phượng Tĩnh Xu cau mày, "Chẳng lẽ thiên mệnh không thể đổi sao?"

Ngọc đế lên tiếng: "Oa Nhi, ngươi không biết, thiên mệnh không thể sửa đổi, bất luận thế nào, nên xảy ra cuối cùng vẫn sẽ xảy ra."

"Nhưng......" Phượng Tĩnh Xu còn muốn nói tiếp cái gì, lại bị Ngọc đế cắt đứt.

"Ngươi nên biết, thiên mệnh của đại lục Sở Ảnh, đã bị sửa đổi một lần."

"Sửa đổi rồi!?" Phượng Tĩnh Xu kinh ngạc, mới vừa nói không thể thay đổi, sao lần này lại thành sửa đổi một lần?

Ngọc đế gật đầu, "Vốn là thiên cơ không thể tiết lộ, nhưng nếu thiên cơ thay đổi, như vậy ta tiết lộ cho ngươi cũng không hẳn không thể." Ngọc đế phất tay áo, "Thiên mệnh vốn định, đại lục Sở Ảnh sau năm mươi năm, sẽ xảy ra một tai họa lớn, phạm vi ảnh hưởng của tai họa này lan khắp toàn bộ đại lục, đến lúc đó toàn bộ đại lục sẽ có một số gần như bị tiêu hủy, tựa như khủng long tuyệt chủng ở địa cầu thời kỳ viễn cổ, tất cả sinh vật trên đại lục Sở Ảnh cũng sẽ bị tiêu diệt."

Phượng Tĩnh Xu hít vào một ngụm khí lạnh, "Sao lại thế này!? Tại sao phải xảy ra chuyện như vậy?" Đây chính là thiên mệnh sao? Dùng để hủy diệt một hành tinh!

Vương Mẫu cầm tay Phượng Tĩnh Xu, "Thiên mệnh tự có quỹ đạo và quy luật, mặc dù chúng ta cũng không nỡ sinh linh đồ thán như thế, nhưng mà chúng ta lại không thể nhúng tay!"

"Đúng, chúng ta chỉ có thể thờ ơ, không thể nhúng tay." Giọng điệu Ngọc đế trầm trọng, "Tuy là như thế, nhưng chúng ta cũng muốn tận lực lớn nhất cứu vãn, mà ngươi đến, đối với đại lục Sở Ảnh mà nói là phúc họa cùng tới, chủ yếu nhất, ngươi đến, cứng rắn thay đổi thiên mệnh sắp xảy ra của đại lục Sở Ảnh, ta vừa mới nói, chỉ cần là thiên mệnh, mặc kệ như thế nào cuối cùng cũng sẽ xảy ra, mà bây giờ xem ra, là thiên mệnh tới trước thời hạn, tai họa sau năm mươi năm ở đại lục Sở Ảnh đã xảy ra trước."

Phượng Tĩnh Xu cứng lại, "Chẳng lẽ các ngươi thật sự một chút cũng không thể giúp sao?"

"Không được." Ngọc đế vẫn lắc đầu, "Thiên đình không thể nhúng tay, nếu không hậu quả không thể lường được. Hiện tại chỉ là giai đoạn trước tai họa, các ngươi còn có thời gian và năng lực để ứng phó, cũng vô cùng có khả năng tránh được tai họa tàn phá, mà không đến nỗi tới mức tình cảnh bị hủy diệt, nhưng một khi thiên đình nhúng tay, sẽ lập tức tăng tốc độ vận hành thiên mệnh, đơn giản đó chỉ là...... sự trả thù đáng sợ." Giọng điệu Ngọc đế mang nỗi khiếp sợ, "Một khi thiên đình tham dự, tất cả tai họa cũng sẽ lập tức ứng nghiệm! Hiện tại trên đại lục Sở Ảnh chỉ là Lộng Phong quốc bị lũ lụt và Việt Sa quốc chịu nạn hạn hán, nếu như các ngươi có thể chống đỡ tốt thì không nói, nhưng ngươi biết hậu quả thiên đình nhúng tay sao?" Die nd da nl e q uu ydo n Ngọc đế ném một câu hỏi, lại tự động trả lời, "Đến lúc đó, lũ lụt và động đất cùng đồng hành, bên này khô hạn, bên kia cực lạnh, núi non nổ tung, đất đá bay mù trời. Cái này con chưa tính, kèm theo đó, còn có từng đợt lại từng đợt ôn dịch, hơn nữa nơi bùng nổ ôn dịch tuyệt đối là bất đồng, muốn trị liệu không được hai ba tháng thì không tìm ra cách ứng đối, nhưng mà trong hai ba tháng này, dân chúng sẽ không ngu ngốc ngồi một chỗ, bọn họ sẽ chạy trốn, mà trên đường chạy trốn, ôn dịch khác nhau lại lây chéo lẫn nhau, diễn biến thành ôn dịch mới......"

Phượng Tĩnh Xu lạnh cả người, rốt cuộc cảm thấy thiên mệnh thật đáng sợ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.