Chương trước
Chương sau
Kim Bích Đạc ngừng lại, thở dài, "Thấm Nhụy, cho ta một chút thời gian, nàng là nữ nhân, ta yêu ta không thể tha thứ cho muội như vậy, nếu nàng thật sự xảy ra chuyện gì, muội bảo ta phải đối mặt với nàng thế nào? Chuyện này muội làm quá đáng!"

"Dạ, biểu ca......" Tiếng nghẹn ngào rõ ràng truyền đến, "Thấm Nhụy nhất định sẽ cầu xin công chúa tha thứ, biểu ca, Die nd da nl e q uu ydo n huynh không được tức giận muội nữa có được không? Thấm Nhụy biết sai rồi, nhất định sẽ đổi!"

Kim Bích Đạc từ từ xoay người đối mặt với Tịch Thấm Nhụy, "Hi vọng muội có thể nói được làm được. Nàng không phải người hẹp hòi, chỉ cần muội thật lòng hối cải, nàng sẽ tha thứ cho muội."

Nháy mắt mấy cái, ngay sau đó nước mắt trong suốt nhanh chóng rơi, Tịch Thấm Nhụy nở một nụ cười động lòng người, "Cám ơn huynh, biểu ca!"

Ngay khi nói chuyện, mấy người đã đến chỗ ngồi. Địa vị Kim gia ở Hí Triều quốc đã ăn sâu bén rễ, chỉ cần Kim gia dậm chân một cái, cả Hí Triều quốc run rẩy, vì vậy trong buổi lễ sắc phong thái tử nhìn thấy bóng dáng người Kim gia cũng không lạ, mọi người cũng không hề dị nghị nhìn chỗ ngồi người Kim gia thì nhích tới gần.

Ngồi xuống, lại có mấy người muốn bấu víu quan hệ vây xúm lại, thừa dịp đám người hỗn loạn, Trình Khả Diệu vọt đến bên cạnh Phượng Tĩnh Xu.

"Tĩnh nhi, sao không thấy tiểu La đâu?"

"Nãi nãi, Tình di nên đi ra lúc nào tất nhiên sẽ ra, người đừng lo lắng." Phượng Tĩnh Xu chuyển đạt lời của Phượng Duy Tĩnh cho bà.

"Vậy thì tốt! Mấy ngày nay các con ở trong cung không xảy ra chuyện lớn gì chứ?" Bà lại quan tâm hỏi.

"Khá tốt!" Vừa nhắc tới cuộc sống hai ngày này, Phượng Tĩnh Xu cười lạnh một tiếng, "Muôn màu muôn vẻ, mạo hiểm kích thích, chúng ta trải qua quả thật rất phong phú!"

Lão nhân tinh Trình Khả Diệu làm sao có thể nghe không hiểu lời Phượng Tĩnh Xu nói, hơn nữa những năm này bà rất hiểu rõ Mộ Dung Huyền, lập tức cũng biết họ trải qua cũng không buồn phiền, vì vậy cười lạnh nói: "Nha đầu, con yên tâm, Trình Khả Diệu ta sẽ không để bọn họ ức hiếp các con!" Cặp mắt sắc bén không mang theo một tia đục ngầu liếc về phía đám người không ngừng nịnh hót ở bên kia, "Không phải bon họ cậy mình có kinh tế vững chắc ở thành Long Hải sao? Hừ! Nếu so với tiền tài quyền thế, sao bọn họ thắng được Kim gia chúng ta!? Nha đầu, không nói gạt con, ngay từ lúc nhiều năm trước, thế lực Kim gia cũng đã thấm vào bên trong sản nghiệp Mộ Dung gia, hôm nay nếu bọn họ dám có hành động, lão thân bảo đảm, Mộ Dung gia, sẽ phải hủy!"

"Ha ha! Vẫn là nãi nãi hiểu biết chính xác, nhìn xa trông rộng! Nãi nãi yên tâm đi, con sẽ không để cho bọn họ làm tổn thương Tình di." Phượng Tĩnh Xu cười khẽ, không ngờ Kim gia đã sớm sắp xếp Mộ Dung gia, kể từ sau khi biết thân phận của Lục Tình La, dieendaanleequuydonn Phượng Tĩnh Xu đã để Tĩnh Ảnh dặn dò một loạt sản nghiệp tiến hành chèn ép Mộ Dung gia, hôm nay còn có Kim gia, sợ rằng Mộ Dung gia rất khó xoay người.

Ngay lúc mọi người trao đổi hăng say, một giọng nói chói tai vang lên: "Hoàng thượng giá lâm —— Huyền phi nương nương giá lâm ——"

Thoáng chốc, tất cả mọi người ngưng nói chuyện với nhau, sắc mặt đoan chính cúi mắt trở lại chỗ ngồi cùng nhau quỳ xuống hô to: "Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế ——! Nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế ——!"

Theo tiếng hô to, hoàng thượng Hí Triều quốc Tử Diệp có thanh thế hùng dũng tiến vào sân, đi theo bên cạnh là vị phi tử duy nhất hậu cung Hí Triều quốc, Huyền phi.

Nếu như lúc này có người ngẩng đầu lên, nhất định sẽ phát hiện giờ phút này sắc mặt hoàng đế khác thường. Chỉ thấy đôi mày rậm của hắn nhíu chặt, trong ánh mắt bắn ra tia sáng bén nhọn mà ẩn nhẫn, đôi môi mân thành một vòng cung cương nghị, gương mặt tuấn tú căng thẳng lên, không có một chút vui mừng, ngược lại mang theo tức giận.

Mà Mộ Dung Huyền bên cạnh Tử Diệp, có lẽ là bị cảnh tượng đẹp đẽ sắp tới che mờ mắt, không nhìn ra khác thường của người nam nhân bên cạnh, trên mặt mang theo nụ cười dịu dàng, trong mắt tràn đầy ước ao và mong đợi, cả người đều tràn đầy ý cười nhẹ nhàng.

Các thần tử quỳ xuống không có phát hiện Tử Diệp khác thường, nhưng Phượng Tĩnh Xu đứng thẳng lại thu vẻ mặt của hắn vào đáy mắt, nàng nhìn Phượng Duy Tĩnh ở bên cạnh cúi người xuống, như có chút hiểu ra.

Khi Tử Diệp đi lên long ỷ màu vàng kim, xoay người, hai tay yên ổn, giọng trầm thấp mang theo uy nghiêm hoàng gia bẩm sinh: "Bình thân, ban ngồi ——!"

"Tạ hoàng thượng!" Mọi người dập đầu, quỳ lạy, đứng lên lại kính cẩn ngồi vào vị trí của mình.

Tử Diệp trước chuyển hướng nhìn ba nước đến ngồi phía trước, "Các vị đường xa mà đến, khổ cực cho các vị! Hi vọng các vị ở nước ta có thể có một chặng đường vui vẻ!"

Phía dưới mấy người ôm quyền nói tạ ơn.

"Hoàng thượng khách khí! Phong cảnh quý quốc xinh đẹp, chuyến này bản vương lại có thêm kiến thức!" Đông Phương Bân mở miệng đầu tiên.

"Ha ha! Thức ăn ngon quý quốc làm người ta muốn chảy nước miếng, có thể thưởng thức được hải sản chính gốc, cũng là phúc khí của bọn ta!" Phượng Hàm Tiếu cũng trả lời theo.

"Ha ha! Chẳng những phong cảnh đẹp thức ăn ngon, ngay cả người...... cũng đều rất đẹp đó!" Long Ứng Quân vừa mở miệng đã bại lộ sự ham mê nữ sắc của mình, da.nlze.qu;ydo/nn làm người ta không khỏi cau mày lại, hoàng tử một nước, sao có thể nói ra lời bất lịch sự trong loại trường hợp này chữ! Thật là thật quá đáng rồi!

Dĩ nhiên, mặc dù xem thường đối với lời nói của Long Ứng Quân, nhưng người ta dù sao cũng là hoàng tử một nước, vì vậy cũng không có ai nhảy ra chỉ vào mũi của hắn mắng to, mà Tử Diệp là hoàng đế càng thêm mặt không đổi sắc. Hắn lại chuyển sang nhìn người ngồi bên cạnh Phượng Hàm Tiếu, nhìn lại người khiến hắn tối hôm qua ngủ không yên giấc, mở miệng nói: "Trẫm nghe nói Phượng Trạch công chúa và hoàng nữ của trẫm chính là bạn tốt, có thể có bằng hữu như thế thật đúng là phúc khí của hoàng nhi ta! Nghe nói thân thủ công chúa bất phàm, tài trí nhanh nhẹn, tướng mạo đẹp hơn người, hôm nay gặp mặt quả nhiên danh bất hư truyền!"

Phượng Tĩnh Xu cúi đầu khẽ chào, "Đa tạ hoàng thượng khích lệ!"

"Nghe nói nữ ni tể tướng quý quốc cũng đi theo, sao không thấy nàng đâu?" Tử Diệp đột nhiên hỏi.

Trong lòng mọi người dâng lên nghi ngờ, tại sao hoàng thượng lại đột nhiên đi chú ý một nữ nhi tể tướng chứ?

Lúc này, một âm giọng nói dịu dàng truyền đến từ phía bên phải: "Nữ nhi tể tướng Lộng Phong quốc Vu Phó Oánh ra mắt hoàng thượng."

Tử Diệp đưa mắt về phía bên phải, "Hả? Ngươi chính là nữ nhi tể tướng Lộng Phong quốc? Sao ngươi chạy đến tới bên này?"

"Ta......"

Lời còn chưa ra khỏi miệng, một giọng nói khác giành nói trước: "Hồi hoàng thượng, bản cung đang muốn thỉnh cầu người chuyện này!"

Tử Diệp lại đưa ánh mắt sang nhìn Phượng Tĩnh Xu: "Công chúa có chuyện gì quan trọng cứ việc nói thẳng."

"Tạ hoàng thượng!" Phượng Tĩnh Xu lại vén áo thi lễ, "Là như vậy, mặc dù thời gian chúng ta tới quý quốc không nhiều lắm, nhưng quý quốc đúng là một vùng đất phong thủy, may mắn ngăn cũng ngăn không nổi, thế nên, Nguyệt lão hiển linh, dinendian.lơqid]on khiến Vu cô nương và Long tam hoàng tử nhìn hợp nhau, vì vậy bản cung muốn mượn cơ hội này xin hoàng thượng có thể mai mối cho hai người, để cho bọn họ kết thành phu thê!"

"Hả? Có chuyện tốt này!?" Tử Diệp vừa nghe, chân mày hơi buông lỏng.

"Không dám lừa hoàng thượng, chuyện này cũng không phải do bản cung loạn điểm uyên ương, hai vị trong cuộc đều là tình đầu ý hợp, bản cung đã hỏi rõ, xin mời hoàng thượng mai mối cho hai người!" Phượng Tĩnh Xu vừa đáp trả, vừa lên tiếng ám hiệu hai người muốn phản bác câm miệng, đặc biệt là Vu Phó Oánh, Phượng Tĩnh Xu ném ánh mắt qua chính là một cái cảnh cáo, hừ, không muốn chuyện xấu của mình bị người biết thì ngoan ngoãn im lặng!

"Ha ha ha! Được, được! Nhân duyên lại là chuyện tốt tích phúc lớn, chuyện này trẫm chuẩn! Long hoàng tử, Vu cô nương, hôm nay trẫm tự mình làm mai mối cho các ngươi, ngày khác nếu ai dám phản đối chuyện cả đời của các ngươi chính là chống đối trẫm! Chống đối cả Hí Triều quốc! Cho dù hai vị yên tâm kết thành phu thê, trẫm sẽ không để cho bất luận kẻ nào phá hỏng các ngươi!" Tử Diệp cười ha ha, một lời định ra hôn sự của Long Ứng Quân và Vu Phó Oánh, chuyện này, cũng không có cách nào lại thay đổi. Tử Diệp đã nói ra, quả quyết sẽ không để cho bất luận kẻ nào tới phá hỏng, nếu không một cách xử lý vô ý, rất có thể sẽ trở thành vấn đề quốc gia.

Sau khi Long Ứng Quân và Vu Phó Oánh nghe được lời Tử Diệp nói, vẻ mặt hai người cứng lại, sắc mặt tái xanh.

"Hai vị, hoàng thượng tự mình làm mai mối cho các ngươi, các ngươi còn không nhanh tạ ơn?" Khóe miệng Phượng Tĩnh Xu ẩn giấu nụ cười tà ác, lại đẩy hai người một phen.

"Tạ hoàng thượng!" Giọng thờ thẫn, nghe không ra vẻ vui mừng.

Lúc này, Mộ Dung Huyền bên cạnh Tử Diệp nhíu mày, hoàng thượng xảy ra chuyện gì sao? Hôm nay là buổi lễ sắc phong thái tử long trọng, sao chính sự không làm lại làm mấy chuyện không có chút ý nghĩa này?

Lặng lẽ nháy mắt với người chủ trì ở một bên, bảo hắn nhanh bắt đầu, vì vậy người chủ trì buổi lễ tiến lên một bước, hắng giọng kêu to: "Buổi lễ bắt đầu ——"

Ánh mắt Tử Diệp trầm xuống, đúng là to gan, hoàng đế còn chưa lên tiếng, một tên chủ trì nho nhỏ  lại tự tiện tuyên bố bắt đầu! Khóe mắt bắt được ý cười lộ ra của người bên cạnh, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo, xem ra là bị người khác chỉ điểm rồi, Dieenndkdan/leeequhydonnn những năm gần đây áy náy và rộng lượng với nàng, lại khiến nàng trở nên ngang ngược như vậy ư, lại dám một tay che trời ở ngay dưới mắt hắn!

Lời của người chủ trì vừa dứt, trong sân vang lên tiếng trống, trên mặt Tử Diệp bộc phát ra vẻ tức giận, đột nhiên đứng lên, "Ai, nói —— buổi lễ bắt đầu!?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.