Lý Lăng Bạch nhiều lần yêu cầu được gặp Lý Cận Dữ.
Lý Trường Tân có ghé một chuyến, Diệp Mông có tới hai lần, đến cả Đẩu Cúc Hoa cũng video call với bà ta một lần nhưng từ đầu đến cuối Diệp Mông không để bà ta gặp Lý Cận Dữ.
“Nó không đồng ý gặp tôi sao?” Bà ta mặc áo tù, cách một lớp kính, mặt mũi vẫn lạnh lùng.
Tường trong ngục rất cao, Diệp Mông vẫn mặc bộ đồ Tây màu đen hôm đó, tay áo xắn đến ngang cánh tay, tựa vào ghế, ngồi dưới một luồng sáng u ám đầy bụi bặm, cô lắc đầu nói với bà ta: “Hoàn toàn không phải, do chúng tôi không có nói với cậu ấy, ông ngoại không nói với cậu ấy, bà nội cũng không nói với cậu ấy rằng bà muốn gặp cậu ấy, thậm chí đến Lương Vận An, Cục trưởng Phương, Ôn Diên cũng vậy, chúng tôi đều đang ra sức bảo vệ cậu ấy vì sợ bà sẽ lại nói ra mấy lời khiến cậu ấy không chịu được.”
Lý Lăng Bạch rủn rẩy nhưng cũng chả phải là hối hận gì, chỉ là cảm thấy cái thứ mình từng có vứt thế nào cũng vứt không được sao lại đột nhiên có một đám người bảo vệ cho.
Lý Lăng Bạch lầm bầm hỏi: “Lý Trác Phong sao rồi?”
“Nhờ ơn bà mà nó đã không còn bạn bè gì ở trường nữa rồi, tất cả mọi người đều biết mẹ nó là tội phạm giết người, chả ai muốn làm bạn với nó cả. Ông ngoại chuẩn bị tháng sau đưa nó sang Anh. Lý Trác Phong không chịu đi.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nong-trong-mat/2017683/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.