Năm 2019, cuối tháng 10.
“Mông Mông, tới xắt hành tây đi.” Dưới phòng bếp có tiếng gọi mơ hồ vọng đến.
“Vầng!” Diệp Mông miễn cưỡng đáp lại, đặt điều khiển xuống rồi đi vào bếp.
Cô út Diệp Trúc trong bếp cầm càng cua ném cả con vào nồi. Diệp Mông xắn tay áo lên đi tới, ra vẻ tiếc rẻ nhìn vào nồi: “Tội nghiệp con cua quá.”
Cô út không nhìn nổi bộ dạng vờ vịt như vậy của cô, trợn mắt nói, “Vậy lát nữa cháu đừng có ăn.”
“Thế thì tội cháu quá.” Diệp Mông cười đùa, “Nói thật, ở Bắc Kinh nhiều năm, cháu không muốn gì từ cô với mấy người bà nội, chỉ thèm mỗi cua cô nấu thôi.”
Diệp Trúc đậy nắp nồi lại, trêu cô: “Không phải trước đó cháu còn bảo là ngày nào sếp cũng mời cháu ăn sơn hào hải vị à, sao, cua bị gạch ra khỏi danh sách hải sản rồi hả? Đừng nói đồ cô nấu có vị khác, từ nhỏ cháu đã lẻo mồm lẻo mép, không có nửa câu nói thật, tin cháu thì cô bị trúng tà.”
Diệp Mông cười cười không nói, dân di cư đến Bắc Kinh mà, bao thăng trầm trong đó cô là người hiểu rõ nhất. Người nhà không ủng hộ cô đi xa, Diệp Mông cũng không muốn nói chuyện đó khiến bọn họ buồn, chỉ đặt hành tây lên thớt, đột nhiên đầu óc trống trơn, “Xắt thế nào đây?”
Diệp Trúc biết, tuy cô ở Bắc Kinh nhiều năm nhưng nhất định không xuống bếp một lần, “Tùy cháu, xắt thành hạt lựu là được.”
“Rầm ——” Diệp Mông không do dự đập dao xuống, lẩm bẩm, “Đây đúng là cách tốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nong-trong-mat/149827/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.