Chương trước
Chương sau



Edit: Ai chan
Beta: Heulwen

 
Ngữ khí của Thời Thiển cũng không quá nghiêm khắc, vốn dĩ giọng nói của cô đã tí tách như tiếng mưa, lúc nói giọng nhẹ nhàng càng giống như tiếng mưa lúc trời tối, không phải do sợ hãi khi đối mặt với đôi phụ huynh hung hăng này nhưng cũng không đến mức quá chanh chua.
 
“Con tôi thì tôi tự biết lo! Không cần mấy người xía vào.”
 
Ý của Thời Thiển vốn chỉ muốn nhắc nhở bọn họ nên xem chừng con cái mình, trong lòng cô hiểu rõ người như Tùy Cẩn Tri sẽ không vì loại chuyện này mà đi so đo tính toán với họ.
 
Nhưng người phụ nữ này còn chưa xin lỗi mà thái độ còn rất ngang ngược, cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tùy Cần Tri, sau khi nhận được ánh mắt bày mưu đặt kế của anh thì bình tĩnh nhìn về phía đối phương: “Ha, nếu các người không để bụng chuyện con cái mình có thể bị thương thì tôi không còn gì để nói nữa, vậy bây giờ chúng ta nói đến chuyện bồi thường đi.”
 
Nếu bọn họ là những người ngang ngược không nói lý lẽ thì cô cũng ăn miếng trả miếng với bọn họ đi.
 
Thời Thiển khẽ cười, kéo tay Tùy Cẩn Tri nói: “Quần áo của bạn trai tôi toàn là hàng hiệu, mẫu mới nhất trong năm, giá gốc mua đã là 5930 NDT, đừng nói chuyện dính nước tương phải đưa vào tiệm giặt ủi nhưng loại quần áo này một lần giặt tốn hết bao nhiêu thì các người nên biết rõ.”
 
Người phụ nữ thay đổi sắc mặt, giọng nói chanh chua: “Cô có ý gì? Muốn đòi tiền chúng tôi sao?”
 

Thời Thiển nhìn xung quanh nói: “Nơi này có camera theo dõi, chỉ cần lên xem lại sẽ biết là chuyện như thế nào, đến nỗi giá quần áo như thế nào các người nên đi tìm hiểu một chút sẽ biết.”

 
Vừa nghe lời này thì biểu cảm của hai vợ chồng trở nên túng quẫn, Thời Thiển cũng không muốn làm khó bọn họ nên lập tức nói: “Hai người làm cha mẹ chẳng lẽ không nên mỗi giây mỗi phút bảo vệ con cái của mình an toàn sao? Bạn trai tôi có tiền, một bộ quần áo mấy ngàn tệ cũng không muốn so đo với mấy người, nếu như không muốn giải quyết trong hòa bình thì các người cũng nên biết trước đi.”
 
Hai người nghe thấy vậy thì không khỏi ngước mắt nhìn Tùy Cẩn Tri, giờ phút này người đàn ông ấy đang đứng dưới ánh đèn, ngũ quan trên mặt được ánh đèn soi rõ, hai tròng mắt trắng đen rõ ràng, khí chất thản nhiên, vừa liếc mắt đã không khỏi làm người khác cảm khái.
 
Ánh mắt của Tùy Cẩn Tri lạnh lùng, nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Đền tiền thì không cần nhưng đụng trúng người khác phải xin lỗi là đạo lý thường tình, không phải sao?”
 
Cuối cùng hai vợ chồng đó gọi hai đứa nhỏ lại xin lỗi với anh, Tùy Cẩn Tri lập tức bỏ qua.
 
Giải quyết xong cặp cha mẹ con cái hung hăng đó thì trên mặt Thời Thiển nở ra một nụ cười sáng lạn, đôi mắt trong veo của cô chợt lóe sáng làm trong lòng anh như có lông vũ gãi nhẹ qua.
 
“Vừa rồi em bốc phét chuyện hàng hiệu và giá tiền hình như rất giống thật?”
 
Tùy Cẩn Tri gật đầu hùa theo: “Rất lợi hại, sau này chuyện của anh đều giao cho em giải quyết hết nữ thần Diều Giấy à.”
 
Thời Thiển bĩu môi, khuôn mặt ửng đỏ.
 
Sau khi hai người mua sắm xong xuôi thì Tùy Cẩn Tri đẩy xe mua sắm đến bãi đỗ xe ngầm, cô giúp anh chất hàng hóa vào cốp xe Land Rover thì nhìn thấy hai chồng tài liệu mà một vài thứ khác ở đó.
 
“Là cái gì mà nhiều vậy?”
 
Tùy Cẩn Tri kéo điều khiển ghế, hơi nghiêng người nói: “Các bộ phận hoạt động thị trường có làm một ít báo cáo và kế hoạch làm việc, còn có mấy tài liệu thống kê số liệu mấy năm nay mà anh giao bọn họ làm, như là tỉ lệ tăng trưởng hành khách, hiệu suất chiếm lĩnh thị trường này nọ.”
 
Thời Thiển thở dài, làm đàn ông đúng là không dễ dàng.
 
Cô nhìn bóng lưng của anh, trong nhất thời nhớ lại mấy câu hỏi mà hôm nay Uông Mạn Quyên đã hỏi cô, cảm thấy như có chút manh mối gì đó.
 
Cô vẫn quyết định là sau khi về nhà ăn lẩu rồi mới hỏi anh đi.
 
……
 
Vừa về đến nhà thì anh tùy tiện cởi áo khoác và áo trên ra.
 
Thời Thiển còn chưa kịp định thần lại thì quay đầu đã nhìn thấy cảnh này, cô chỉ cảm thấy hô hấp có chút khó khăn, đột nhiên lại có cảm giác mình giống như hái hoa tặc.
 
Tuy rằng cô biết yêu cầu đối với tố chất của cơ thể một cơ trưởng rất cao mà Tùy Cẩn Tri cũng có thói quen lúc rảnh rỗi sẽ đi tập thể hình, nhưng dáng người nóng bỏng này đang ở trước mắt cô thì có chút phạm quy rồi.
 
Cơ ngực rắn chắc của đàn ông phập phồng, cơ bắp trên anh cho người khác cảm giác là vừa mạnh mẽ vừa linh hoạt, eo thon, hai đường nhân ngư lấp ló, hai bắp chân thẳng tắp làm người rỏ nước dãi, từng đường cong cơ bắp của anh như ẩn như hiện dưới ánh đèn ấm áp còn rất biết cám dỗ mê hoặc người khác.
 

Đột nhiên cô lại cảm thấy rất giận Hề Ôn Ninh, có cảnh đẹp như vậy mà lại được thưởng thức trước cô.
 
Thời Thiển im lặng nhớ tới hình như trước kia đại thần nhà cô có nói qua lúc muốn nhìn thì chỉ cần nói với anh một tiếng là được, không cầm lén lút nên bây giờ có cần…. Còn có muốn sờ thì sờ được không nhỉ.
 
Tùy Cẩn Tri nhìn dáng vẻ ngây dại của cô thì cười: “Em đang nghĩ gì vậy?”
 
Thời Thiển sựt tỉnh lại, ho nhẹ một chút: “Nghĩ tới câu nói trước kia của anh…. Có tính hay không?”
 
Anh khó hiểu việc cô cứ nói không đầu không đuôi nhưng ngay lập tức đã hiểu ra, lúc đang muốn mở miệng cười thì đã bị cô dứt khoát cướp lời trước: “Em nói giỡn, anh nhanh chóng vào phòng ngủ mặc áo vào, cho dù thời tiết không lạnh nhưng cũng dễ bị cảm đó.”
 
Ai ngờ đại thần lại cứ không nghe, anh đi đến trước mặt cô, đỉnh đầu vang lên giọng nói đầy ma lực làm cô không dám ngẩng đầu lên.
 
“Vậy em sưởi ấm cho anh một chút đi.”
 
Nói rồi cúi người xuống ôm lấy cô.
 
Thời Thiển đột nhiên không kịp chuẩn bị mà cảm nhận được lồ ng ngực tr@n trụi ấm áp của anh, cảm giác thân mật khăng khít giữa da thịt với nhau này có thể thiêu cháy cô trong một giây.
 
Có điều toàn thân tay chân cô đều tê mỏi như nhau nên căn bản không tránh ra được, hơn nữa nhiệt độ trên người cũng đang tăng lên, chóp mũi có thể ngửi được mùi trên người anh, cơn sóng nhiệt ấy không ngừng nhấn chìm lý trí của cô.
 
Ngón tay của anh đặt lên eo cô, hai người cứ ôm nhau như vậy trong chốc lát , anh cúi người xuống hôn lên mặt cô, sau đó nâng mặt cô lên, không chút do dự hôn xuống, giống như muốn ăn thịt cô luôn.
 
Nụ hôn này cũng không đơn thuần mà còn mang theo một ít sắc thái tình d*c, mắt thấy tình huống sắp mất kiểm soát thì Thời Thiển vội lui một bước nhỏ về sau, cô chỉ biết nếu như mình không ngăn cản kịp thì bản thân sẽ bị nhai cho không còn mảnh xương.
 
“Em thật sự đói, chuẩn bị ăn cơm đi…. Nhân tiện em còn có chuyện muốn hỏi anh.”
 
Tùy Cẩn Tri nghe thấy giọng nói thỏ thẻ của cô, thậm chí còn nhìn thấy dáng vẻ biểu tình đói bụng của cô thì dù có chút không đành lòng cũng phải buông vòng ôm ấm áp này ra, sắc mặt trở lại bình thường, miễn cưỡng xoay người đi vào phòng ngủ thay quần áo khác.
 
Lúc anh ra đến phòng bếp, sơ chế các nguyên liệu nấu ăn rồi bày ra bàn, còn lấy bếp điện từ ra.
 
Chờ đến khi mọi thứ xong xuôi thì hai người ngồi xuống đối diện nhau, Tùy Cẩn Tri điều chỉnh nhiệt độ bếp rồi hỏi cô: “Em muốn nói với anh cái gì?”
 
Thời Thiển không lập tức trả lời mà suy nghĩ một chút mới nói: “... Có phải anh nói cái gì với Uông Mạn Quyên hay không?”
 
Anh bình tĩnh, nhìn thẳng vào mắt cô: “Ừ, anh vốn cũng đang tính tìm một cơ hội nói cho em biết, anh có đi tìm cô ấy.”
 
Thời Thiển im lặng nghe xong những việc mà Uông Mạn Quyên làm ở sau lưng cô thì cụp mắt xuống, khóe miệng vô tình hơi nhếch lên một chút: “Lần trước đã có nhắc nhở với cô ấy nếu như đồn đãi mấy chuyện như vậy sẽ làm tổn hại danh dự của công ty nhưng có điều cô ấy còn quá trẻ, cho rằng có thể hoàn toàn chơi xấu sau lưng người khác.”
 
“Nhưng mà em cũng đâu có cơ đâu.” Tùy Cẩn Tri nắm đầu ngón tay của cô, chất giọng là thương tiếc không kiềm chế được, “Trong mắt anh em chính là cô gái nhỏ cần được chiều chuộng.”
 

Thời Thiển không có cười rộ lên giống như ngày thường, trong giây lát cô tạm thời im lặng, an vào đũa rồi ngẩng đầu nhìn anh: “Anh cảm thấy…. Em có năng lực giải quyết êm xuôi chuyện này không?”
 
Tùy Cẩn Tri hơi kinh ngạc: “Đương nhiên, anh luôn tin tưởng năng lực của em trên mọi phương diện.”
 
“Vậy tại sao anh còn làm chuyện này mà không nói cho em biết?”
 
“Anh không muốn em vì chuyện này mà lo lắng, người giám đốc này trong công ty của anh đúng là có chút mê muội, cho rằng ỷ vào quyền cao chức trọng thì nói yêu cầu gì cũng là hợp lý.”
 
Trong lòng anh hiểu rõ cô gái này không cần sự chăm sóc và bảo vệ của người khác quá nhiều nhưng tính cách của Tùy Cẩn Tri lại là không chịu được phải sắp xếp tốt nhất cho người mình thích, anh muốn thay cô sắp xếp mọi thứ, cho dù tốn hết tâm tư cũng muốn làm, dù không vì nguyên nhân đặc biệt gì, chỉ cần đem cô đặt trênđầu quả tim thôi là được.
 
Nhưng mà Thời Thiển lại không biết vì sao bắt đầu từ lúc nãy thì tâm tình của cô đã xuống thấp cực điểm, uể oải nói không nên lời, giống như bị mắc kẹt nơi cổ họng, cô đè thấp giọng nói: “Có lẽ là do em đã ở một mình quá lâu cho nên không có thói quen để mọi chuyện cho người khác thu xếp giúp em, ngay cả chuyện cá nhân của bản thân em đều có anh trải đường sẵn trước.”
 
Cô ngước mắt nhìn anh: “Tùy Cẩn Tri, em biết anh muốn tốt cho em…. Có điều, đây là chuyện cá nhân của em, nếu anh cứ lo lắng cho em như vậy, che chở cho em như vậy thì em sẽ lười biếng, em không muốn bản thân đắm chìm trong hoàn cảnh an toàn quá mức như vậy.”
 
Tùy Cẩn Tri nhìn thấy đôi mắt cô long lanh, vẻ mặt vừa thông cảm vừa như bị ê mặt nhưng mà trong lòng như có ai nhéo mạnh một cái, giọng nói khàn khàn: “Xin lỗi em, lần này là do anh sai, anh không nên nhúng tay vào nhiều chuyện như vậy.”
 
“Không phải, anh cũng không có sai.” Thời Thiển vì câu xin lỗi của anh mà chợt buồn lòng, cúi đầu xuống không dám nhìn vào mắt anh, “Anh thích thu xếp trước mọi thứ cho em là việc tốt, em rất cảm động nhưng em cũng có cách xử lý của bản thân mình.”
 
Tùy Cẩn Tri càng siết chặt bàn tay của cô hơn, giọng nói trầm khàn chắc nịch: “Anh tôn trọng suy nghĩ của em, sau này anh sẽ cẩn thận từ lời nói đến hành động của mình.”
 
Anh ngưng lại một chút, giữa bầu không khí đang im lặng này nghĩ tới chuyện gì đó rất quan trọng nên lập tức nói cho cô: “Thời Thiển, anh thật sự rất thích em, loại tình cảm này anh không có cách nào dùng âm thanh và ngôn ngữ để hình dung. Đây là mối quan hệ giữa hai người trưởng thành nên sau này anh sẽ quan tâm nhiều hơn đến suy nghĩ của em.”
 
“Em cũng có cuộc sống và hạnh phúc mà bản thân em muốn theo đuổi, đối với mọi chuyện đều có cách nhìn của mình nên những chuyện như thế này là rất bình thường. Mà hai chúng ta khó khăn lắm mới có thể bắt đầu, sau này cũng sẽ không chia tay. Tương lai của em, vui vẻ và phiền não của em đều có anh tham gia và bầu bạn với em.”
 
Thời Thiển bị những lời nói này của anh làm cho cảm động, trong ánh mắt dịu dàng của người ngồi đối diện chính là hình ảnh phản chiếu của cô, cô chỉ cảm thấy trong lòng mềm dịu đi.
 
Mùi hương của nồi lẩu vấn vít quanh hai người rồi lại như có một lực vô hình chủ động lôi kéo hai người lại gần nhau.
 
Cô đứng lên đi đến trước mặt anh, lúc này đã không hề trốn tránh mà chủ động cúi người xuống hôn lên môi anh.
 
Tùy Cẩn Tri, em muốn nhìn thấy anh bước đi phía trước của em mấy bước chân, dẫn em đi, sẽ không có ai hơn anh cho em động lực để bước tiếp, em muốn bước đi từng bước như vậy, không chỉ đi vào lòng anh mà còn bước vào thế giới của anh.
 



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.