🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

“Hiểu lầm? Ngũ Vận Uyển, cô thật ngây thơ, đáng yêu. Mọi người đều biết trận hoả hoạn đó, lẽ nào chỉ một mình tôi hiểu lầm cậu ta? Cô đừng để bị Nam Ngự lừa, thông minh lên một chút, mau chóng ly hôn rồi rời xa cậu ta đi."
Rời xa Nam Ngự? Sao Ngũ Vận Uyển có thể làm được? Cô luôn tin tưởng Nam Ngự, anh sẽ không lừa cô.
Mặc Nham lại nói: “Cậu ta vì bảo vệ tính mạng mà có thể vứt bỏ Chiêu Huyên, một mình chạy thoát, huống chi là người chỉ có duyên bèo nước gặp gỡ như cô. Lỡ sau này cô và cậu ta đều gặp nguy hiểm liên quan đến tính mạng, cô xem Nam Ngư có còn quan tâm đến cô hay thể hiện tình cảm một cách ngông nghênh và nói yêu người vợ là cô không? Ngũ Vận Uyển, cô nên tỉnh mộng rồi đó!”
Mặc Nham nói về Nam Ngự rất tệ, dường như anh là một tên khốn xấu xa. Ngũ Vận Uyển cảm thấy còn chưa tìm ra chân tướng vụ hoả hoạn đó mà Mặc Nham đã chỉ trích Nam Ngự như vậy là rất không công bằng với Nam Ngự.
Ngũ Vận Uyển đáp lại: “Sếp Mặc, anh thật sự hiểu lầm rồi. Năm đó Nam Ngự không bỏ Mặc Chiêu Huyên lại, là Mặc Chiêu Huyên bảo Nam Ngự mau chóng rời khỏi nơi đó tìm người tới dập lửa! Nam Ngự không hề tự chạy trốn một mình!
Nam Ngự rất buồn vì chuyện này. Anh ấy vẫn luôn giữ đồ của Chiêu Huyên, ngay cả tôi cũng không được động vào. Trong lòng Nam Ngự luôn có chiều
Huyên, đó là vĩnh hằng.”
“Vĩnh hằng” Nhắc đến Chiêu Huyền, Mặc Nhạm không nén được đau lòng.
“Đúng thế, một người đã chết chẳng phải sẽ trở thành vĩnh hằng sao? Vậy nên cô có phải vĩnh hằng không? Ngũ Vận Uyển, thật ra cho dù năm đó cậu ta tự chạy đi, không quan tâm đến sống chết của Chiêu Huyên cũng không sai, dù sao không ai phải mạo hiểm vì người khác cả. Tôi chỉ ghét vì cậu ta không chịu thừa nhận thôi”
Ngũ Vận Uyển vội vàng giải thích: “Đôi khi mọi người nghĩ sự thật là vậy nhưng chưa chắc đã là như thế. Tại sao mọi người không chịu bỏ qua cho Nam Ngự? Tại sao luôn muốn anh ấy nhận tội khi không có chứng cứ? Sếp Mặc..”
“Cô gọi tôi là Mặc Nham đi, giữa chúng ta cũng không cần phải khách sáo” Mặc Nham thẳng thừng nói.
“Được rồi, Mặc Nham. Tôi có thể hiểu được anh rất buồn, mặc dù tôi chưa gặp Mặc Chiêu Huyên bao giờ nhưng tôi biết chắc chắn cô ấy rất đẹp, rất được người khác thích, cũng rất yêu Nam Ngự. Vậy nên tôi tin chắc chắn Chiêu Huyên cũng mong Nam Ngự được sống, đổi lại là tôi cũng vậy. Tôi không tin Nam Ngự sẽ bỏ lại cô ấy không quan tâm, nếu thật sự là như vậy thì mắt nhìn của tôi và Chiêu Huyên thực sự quá kém”.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.