“Vâng” Nghe được lời động viên từ Nam Ngự, trái tim của Ngũ Vận Uyển cũng thả lỏng hơn một chút. Kể từ khi Ngũ Vận Uyển vào trong sảnh, ánh mắt của Nam Bá không hề rời khỏi cô. Anh ta phát hiện ra rằng Ngũ Vận Uyển dựa sát bên cạnh Nam Ngự, dường như rất dựa dẫm vào anh. Sau khi suy nghĩ một chút thì anh ta cũng cảm thấy không có gì kỳ lạ cả, chắc hẳn đây là lần đầu tiên cô đến một nơi như vậy, căng thẳng là điều không thể tránh khỏi. Nhưng trái tim Nam Bá vẫn rất đau đớn, bởi vì lúc này Ngũ Vận Uyển đang đứng bên cạnh một người đàn ông khác chứ không phải mình. Nam Bá muốn bước tới chào hỏi Ngũ Vận Uyển, nhưng Lâm Tiểu Như ở bên cạnh giám sát mình rất kỹ, nhất thời anh ta không thể thoát được. Buổi đấu giá sắp bắt đầu, Ngũ Vận Uyển thấy hơi căng thẳng, cô lại muốn đi vệ sinh. Nam Ngự hỏi: “Có cần anh đi cùng không?” Ngũ Vận Uyển lắc đầu, cô nhanh chóng cầm túi xách rồi đi ra ngoài. Khi thấy Ngũ Vận Uyển đã đi ra ngoài, vốn dĩ Nam Bá cũng định đi theo nhưng không ngờ Lâm Tiểu Như lại nói trước: “Nam Bá, em ra ngoài một lát, sẽ quay lại ngay thôi.” Nam Bá nhìn Lâm Tiểu Như đã đi ra ngoài, anh ta cũng không tiện đuổi theo Ngũ Vận Uyển. Trong bụng Lâm Tiểu Như đang mang thai con của Nam Bá nên lúc này anh ta không muốn khiển Lâm Tiểu Như không vui, vẫn nên chú ý tới tâm trạng của phụ nữ có thai. Ngũ Vận Uyển đi vào toilet và đặt túi xách lên bồn rửa tay, sau khi rửa tay xong thì để quên túi xách ở đó. Lúc này, Lâm Tiểu Như lặng lẽ đi vào theo. Vốn dĩ cô ta định đến nơi để vật phẩm đấu giá để dụ nhân viên rời khỏi đó, sau đó lợi dụng cơ hội đó để phá hỏng sợi dây chuyền kim cương kia, nhưng không ngờ lại trông thấy Ngũ Vận Uyển vào phòng vệ sinh. Cô ta nghĩ có lẽ đây cũng là một cơ hội nên đã vào thử vận may. Số cô ta cũng khá may mắn, Ngũ Vận Uyển đi vệ sinh xong thì để quên túi xách trên bồn rửa tay. Lâm Tiểu Như cảm thấy đây đúng là cơ hội trời ban! Cô ta nhanh chóng đưa tay với chiếc túi da, nhẹ nhàng lục lọi đồ vật bên trong, quả nhiên cô ta phát hiện ra một thứ hay ho, có được thứ này rồi, hôm nay Ngũ Vận Uyển cứ chờ bị bẽ mặt đi! Lâm Tiểu Như cầm món đồ trong túi, sau đó chuồn ra khỏi toilet bằng tốc độ nhanh nhất và chạy tới nơi để vật phẩm đấu giá. Khi Ngũ Vận Uyển ra khỏi nhà vệ sinh, cô mở túi xách ra định dặm lại lớp trang điểm thì lại phát hiện bùa bình an trong túi mình đã bị mất! Đó là bùa mà Ngũ Nhã Phân cố ý xin về cho cô, sao lại biến mất rồi? Ngũ Vận Uyển sốt ruột đi tìm. Cô đổ hết đồ trong túi ra, son môi, khăn giấy, điện thoại, chìa khóa... Cô đã tìm khắp trên dưới bồn rửa mà vẫn không thấy. Phải biết rằng cô đã mang theo bùa bình an này rất nhiều năm. Mẹ cô đã phải đi một quãng đường rất xa, khó khăn lắm mới xin được lá bùa này. Không thể để mất như vậy được! Ngũ Vận Uyển sốt ruột đến nỗi trên mũi đổ đầy mồ hôi. Liệu có phải là bị rơi ở đại sảnh ngoài kia không? Ngũ Vận Uyển vội vã chạy ra khỏi toilet, vì không chú ý nhìn đường nên cô đâm sầm vào lồng ngực một người đàn ông, cơ ngực của người đàn ông rất rắn chắc, còn khiến Ngũ Vận Uyển bé nhỏ yếu ớt bị bắn ra ngoài.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]