Khách khứa và người nhà đều đang ở đại sảnh và vườn hoa tầng dưới, nên lầu bốn lúc này không một bóng người, vô cùng yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng vọng lại tiếng trò chuyện xa xăm. Lê Sơ Huyền dẫn anh đi từ cầu thang sau vườn lên lầu, mỗi bước đi đều nơm nớp lo sợ, sợ đụng phải người khác, và càng sợ hơn nếu người đó là người nhà họ Lê.
Cô vừa đẩy hé cửa phòng, người đàn ông phía sau đã bế bổng cô lên. Giữa tiếng kêu kinh ngạc khe khẽ của cô, anh dùng chân đá sầm cửa lại. Mọi âm thanh ồn ào bên ngoài đều bị ngăn cách, trong phòng chỉ còn lại sự tĩnh lặng và tiếng môi lưỡi triền miên.
Họ không bật đèn, bóng tối bao trùm khiến không gian trở nên mờ ảo. Ánh hoàng hôn le lói xuyên qua tấm rèm lụa trắng, hắt vào hai bóng hình đang quấn quýt lấy nhau.
Lục Sầm tháo chiếc kính gọng vàng, đặt lên chiếc tủ trang trí bên cạnh. Như thể vừa tháo bỏ một lớp phong ấn, vỏ bọc lịch lãm, văn nhã thường ngày bị xé toạc. Đôi mắt lạnh lùng của anh giờ đây ánh lên ý cười, tựa như một dòng sông băng đang từ từ tan chảy dưới nắng xuân.
Lê Sơ Huyền khẽ hỏi anh, “Anh có bị cận đâu, đeo kính làm gì?” Câu hỏi này cô đã muốn hỏi từ lâu, nhưng vẫn không tìm được cơ hội.
Lục Sầm cười khẽ, “Không phải em nói sao?”
“Hả?” Cô bị hôn đến thiếu oxy, không phản ứng kịp.
“Tôi là tên cặn bã lịch lãm.”
Lê Sơ Huyền cạn lời.
Anh bế cô đặt lên chiếc tủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhu-chim-trang/5081632/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.